Trường Học Siêu Cấp

Chương 106: Chương 106: Ám Sát




CHAP 29: ÁM SÁT

Câu hỏi ở chap 28 dễ quá nên rất nhiều bạn trả lời đúng :3 Chị đầu tiên trả lời chính xác là “No_Cmt” và em tặng chị chap 29 và 30 nha Congrats chị !!

Với những bạn khác đoán đúng cũng không sao, sẽ còn nhiều chap mà :)

Một số bạn cmt rất hay, đoán là Emy không phải hung thủ. Mấy bạn ấy có cùng một suy nghĩ với mình :) Nhưng mình quyết định sẽ cho nhân vật ấy lộ mặt vào những chap sau. Còn nhiều điều mọi người chưa biết về truyện đâu ạ ☺️

Thôi thì lảm nhảm nhiều rồi, chúng ta đọc truyện nhé.

~

Bệnh viện mười một giờ đã âm u và lãnh đạm nhạt nhẽo. Đâu đó mùi thuốc sát trùng, xung quanh là những bức tường trắng xoá, mang lại cảm giác xa cách và lạnh lẽo hẳn.

Park Mi nắm tay Jun, hết siết lại rồi thả ra, rồi lại siết lại xoa xoa nhẹ. Khuôn mặt mệt mỏi nhưng cố thức, không muốn ngủ.

– Này. Bị bắn thôi mà. Có cần phải ngủ li bì như vậy không? Anh giả vờ ngủ chứ gì. Anh đâu có yếu như vậy. Anh đang lợi dụng thời cơ để ngủ một giấc thật ngon phải không ? Đồ con heo. Em đợi anh, mấy tiếng rồi đấy.

Park Mi nói không ngừng nghỉ xong bực mình quay phắt đi kiếm vài tờ tạp chí đọc giết thời gian thì một cánh tay chắc chắn ấm áp vòng qua vai nó kéo nó vào lồng ngực rộng… Nó mở to mắt ngạc nhiên ngoái lại thì đập vào mắt là khuôn mặt Jun đang ấm áp nhìn mình. Trông cậu chẳng có gì là đang đau đớn hay mệt mỏi cả.

– Ai là con heo ?

– Dậy rồi à ?? Còn đau không ? Hả ? – Nó vội vã choàng tay ôm trọn lấy cổ Jun, dụi khuôn mặt vào mái tóc thơm mùi bạc hà mềm mại. Nó ôm chặt đến mức như sợ cậu sẽ đi đâu mất mà bỏ nó lại. Jun cười nhẹ, một tay xoa mái tóc nâu mềm mại của nó, tay kia ôm lấy eo nó để nó ngồi lên người mình.

– Chẳng đau.

– Sao lại không ?

– Vì có em.

Park Mi khẽ cười, đôi mắt chớp chớp vui vẻ, mặc dù vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt ấy vẫn còn. Nó chỉ thực sự hạnh phúc như thế này khi ở cạnh một người con trai duy nhất.

Sau khi xuất viện, Jun lái chiếc xe đưa Park Mi về khách sạn. Dù tay vẫn nhức nhối nhưng nó chẳng nhằm nhò gì với cậu cả.

– Em gọi cấp cứu à ? – Cậu hỏi.

– Không. Em không có mang điện thoại.

– Vậy không lẽ em chở tôi đến bệnh viện?

– Ừ. – Park Mi đáp kèm theo một nụ cười đáng yêu. Jun khá ngạc nhiên.

– Em đâu biết lái xe ! – Cậu nói.

– Bây giờ thì biết rồi ! – Nó nhếch một bên lông mày thanh mảnh nhìn Jun – Nói nhiều quá, về thôi.

-…Ừ.

~

Bên trong một căn phòng tối và lạnh lẽo, một người đàn ông đang ngồi trên chiếc sofa thản nhiên uống ly rượu, tay kia chĩa khẩu súng ngắn về phía một cái bóng ở góc phòng. Trông ông ta đang thể hiện một loại cảm xúc rất lẫn lộn, vừa tức giận vừa thảnh thơi.

Ở góc phòng, ánh trắng mờ nhạt hắt nhẹ lên khuôn mặt thiếu sức sống đang đổ mồ hôi hột. Một thiếu nữ xinh đẹp đang run rẩy ôm lấy cánh tay phải của mình thật chặt, máu túa ra từ đó. Cô đang cố đứng vững không để mình khuỵu ngã. Đây là hình phạt cô đang phải chịu đựng…

– Khó lắm sao ? Giết một thằng ranh con ? – Giọng người đàn ông khè khè mùi rượu nồng, có thể làm người đối diện rùng mình.

– Nếu viên đạn đâm trúng chính giữa cậu ta thì có thể cậu ta đã chết. Không chết thì sống thực vật. Không sống thực vật cũng thương tích nặng nề vì tôi đã chọn đạn đôi rất mạnh. Nhưng cậu ấy quá tinh ý! Viên đạn bay ra cũng là lúc cậu ta né sang ôm lấy người Park Ji May, vì thế viên đạn chệch hướng bắn trúng vai trái ! Đây hoàn toàn là điều ngoài ý muốn. Ông còn muốn gì ? Jun và Ji May không dễ dàng như ông tưởng ! – Emy cố gắng trình bày một hơi dài mặc dù giọng gấp gáp và rất yếu ớt. Cô thở dốc, cố gắng hít hơi đầy vào lá phổi đang trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.