Trường Học Siêu Cấp

Chương 66: Chương 66: Bãi Chiến Trường (2)




CHAP 18: BÃI CHIẾN TRƯỜNG (2)

But I’m with you.

(I’m with you- Avril Lavigne)

Hôm nay trông Park Mi không được “tươi tắn” lắm so với mọi ngày, ờ thì chẳng có hôm nào nó nhìn “tươi tắn” cả. Chỉ là tại tối hôm qua thức khuya cày phim cày truyện oán hận cuộc đời mà giờ hai mắt nó cứ sưng sưng, chỉ muốn nằm ườn ra ngủ một giấc quên trời quên đất.

Nói chung, tâm trạng nó bây giờ rất là..phớt đời.

..

“Ta thích bạn rồi nha!” Emy đang chải tóc trong WC thì nghe thất một giọng nói ngọt bẩm sinh cất lên sau lưng. Cô quay lại, thấy một cô gái khá xinh nhưng có vẻ hơi..sặc sỡ.

Còn ai vô đây. Kiều Hà.

Emy nhếch miệng coi khinh quay về phía gương chải chuốt tiếp. “Đồ nhóc con, dám ăn nói với chị lớn như vậy, xưng hô thật khó nghe!” cô rủa thầm trong đầu.

“Nè!” Hà thấy vậy thì tiến đến vỗ vỗ vai Emy. “Ta gọi bạn không nghe hả?”

“(chửi bậy)” Emy lẩm bẩm một mình. Đâu ra cái thể loại nói năng với người lớn như vậy chứ. Cô quay lại, cố gắng trưng ra một nụ cười. “Có chuyện gì vậy? Tôi quen biết cô không?”

“Làm quen là tốt mà. Với cả, ta thích cách bạn đối xử với con Park Mi! Chúng ta có nhiều điểm chung, sao không kết bạn?” Kiều Hà giở giọng “thân thiện”.

Emy suy nghĩ một hồi, xong khẽ cười nửa miệng..”Được thôi! Nhưng..” cô dừng lại kiểu như để Hà nghe rõ. “Tôi không phải kiểu người thích cho cô sai gì cũng được! Tôi không phải Ánh Ly cô rõ chưa? Thứ nhất coi bỏ ngay cái cách xưng hô đó đi, thứ hai tôi cũng sẽ không đồng minh với cô về việc bắt nạt Park Mi, thứ ba: cô xịt bớt nước hoa đi. Giờ thì vào lớp!”

Emy quay người tao nhã bước đi, nghĩ sao vậy nhóc, tưởng làm bạn với chị kiểu gì cũng được à.

Kiều Hà đứng sững trong nhà vệ sinh há hốc miệng. Moahaha, vậy là cái tên “nữ hoàng trường siêu cấp” của cô sắp bị soán ngôi rồi *tác giả cười nắc nẻ*

..

Jun hôm nay có đi học. Hôm qua ốm bệnh gì đâu chứ == gọi là..cúp học đó. Dù sao bài trên lớp anh chỉ cần đọc qua loa là hiểu rồi.

“Anh có muốn mượn vở em chép bài hôm qua không?” Lily hỏi, vẫn chân thành đáng yêu như thế. Park Mi ngồi cạnh Jun không nói gì, vẫn bạc đời nhìn ra cửa sổ.

“Cám ơn Lily, không cần đâu” anh nói. Hàm ý là “anh không phải chép bài nếu anh không muốn”. Lily hơi đắn đo rồi quay lên.

“Park Mi, giờ ăn trưa, ngồi với tôi” Jun nói mà không cần nhìn. Đôi mắt lạnh khẽ nheo lại. Park Mi ngồi cạnh, nhanh chóng gục xuống bàn, mắt nhắm lại, trước khi ngủ, nói nhẹ, “Được” giọng nói của nó nhẹ bẫng, trong trẻo và cũng xa cách như con người nó, đồng thời mị hoặc quyến rũ bất kì ai.

Jun nhìn nó. Một cảm giác bình yên xuất hiện. Nó ngủ rất mệt mỏi, nhưng vẫn đẹp như thế. Hàng mi cong vút, sống mũi thẳng và nhỏ nhắn, đôi môi ửng hồng căng mọng, nổi bật trên làn da trắng muốt dịu dàng của nó.

Park Mi nhắm mắt cũng biết Jun đang nhìn mình, nhưng nó không thấy khó chịu. Cứ nằm yên như vậy. Bỗng một lọn tóc nâu mềm của nó nhẹ rũ xuống mặt, không thoải mái, nó định giơ tay gạt đi thì..một bàn tay khác đã nhẹ nhàng vuốt mái tóc nó qua vành tai trắng trẻo.

Một bàn tay mà chỉ sờ vào da mặt nó thôi cũng có cảm giác tim đập thình thịch.

Ước gì nó và anh sẽ mãi mãi thế này. Một tình yêu bình yên như thế. Cả hai yêu nhau nhưng không cần phải nói ra, chỉ cần biết ở bên nhau là quá đủ. Gạt hết những gì mệt mỏi bất trắc, chỉ cần những cử chỉ quan tâm rất đỗi đơn giản thôi.

Là đủ.

~~

Vốn nó không định ngồi ăn với bạn Jun đáng mến của chúng ta đâu. Hồi sáng chẳng qua là ừ ừ được được qua loa thôi. Nhưng nó vừa lấy phần ăn ngon lành của mình xong là anh ta hùng hổ đến kéo tay nó đến bàn ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.