Trường Học Siêu Cấp

Chương 74: Chương 74: Đùa Với Thần Chết (2)




CHAP 20: ĐÙA VỚI THẦN CHẾT (2)

“Tôi căm hận họ cũng bởi lí do chính, là họ đã.. giết mẹ tôi…” nói đến đây giọng Lucas run run rồi khàn khàn đi, đôi mắt là cả một biển lửa như muốn giết người.

“Mẹ.. mẹ cậu?”

Park Mi vừa nghe một chuyện khó tin rồi giờ lại còn hoang mang hơn, vậy không lẽ nhà Blue có hai phu nhân? Nó đã đoán đúng. “Lúc đầu cha cưới mẹ tôi sinh ra tôi, mẹ tôi đều là người lương thiện, bà không tin cha có thể độc ác như vậy nên riết bị tâm thần. Sau này cha lấy một người khác, không sinh con mà nhẫn tâm giết mẹ tôi vứt xác không thèm chôn! Cả hai người họ!” Lucas nói nức nở.“Cậu có lẽ rất hận.. Blue?” giọng nó run rẩy bỡ ngỡ.

“Tôi muốn giết họ. Nhưng đâu có thể” Lucas cười nhạt cay đắng,

“Sau khi họ dùng tôi chán rồi thì dàn dựng một vụ mất tích cho tôi, sau đó giả bộ khóc vài giọt nước mắt cho khỏi bị nghi ngờ. Tôi bị quẳng ra ngoài đường, và vì lo có người nhận ra tôi, họ đánh đập tôi kinh khủng tới nỗi tôi ngất đi, khi tỉnh dậy thì thấy khuôn mặt mình đầy vết sẹo và biến dạng. Tôi đi phẫu thuật thẩm mĩ và phải đièu trị tâm lí gần 1 năm, đông thời cai nghiện, nên mới bị lỡ lớp 9 như thế này”

Park Mi nghe không khỏi rùng mình. Trong khi nhưng đứa trẻ khác được sống trong thương yêu và hạnh phúc thì Lucas lại phải chịu đựng những gì tồi tệ nhất trong tuổi thơ của mình.

Hai người im lặng sâu sắc. Chẳng ai nói câu nào. Một người đau buồn kể lại chuyện quá khứ, một người bàng hoàng chưa tiếp nhận nổi sự thật.

“Thế nên, tôi mong chị đừng nói chuyện này ra” Mãi một lúc sau Lucas nói

“Tôi hiểu, cậu yên tâm” môi nó mấp máy còn thân thể vẫn sững người.

____

Jun chán nản trốn biệt lên sân thượng của trường, cao chót vót, từ đây nhìn thấy toàn bộ New York.

Trời đẹp, nắng không quá chói, gió mát. Đây có thể cho là nơi yêu thích thứ hai của Jun. Anh trượt theo tường ban công mà ngồi bệt xuống sàn, đôi mắt xanh sáng như màu sapphire, vừa quyến rũ vừa lạnh lẽo khẽ nheo lại. Rồi nhắm mắt gục đầu vào cánh tay ngủ.

Ngổn ngang. Bề bộn. Chỉ muốn biết, anh, yêu người con gái May của quá khứ, hay Mi của thực tại?

Người ta bảo, không nên đắm chìm trong quá khứ, phải hướng đến hiện tại.

Mà khi đang ở hiện tại rồi, phải nhìn về tương lai.

Câu trả lời của anh, anh sẽ biết ở tương lai thôi.

~

Lily mệt mỏi đi khắp sân trường. Ngôi trường to hoành thánh này, nhỏ khám phá hết chưa nhỉ? Hồ bơi, sân bóng, tầng hầm, phòng nhảy,… blah blah nhỏ đã xem qua hết rồi.

Thật ra không phải là nhỏ có nhã hứng phiêu lưu, chỉ là trong lòng cứ chán nản thế nào nên lẽo đẽo đi qua đi lại thôi.

“Sân thượng !” Nhỏ bỗng bật ra suy nghĩ. Trước giơ đi đâu nhỏ cũng chỉ thích thú sân thượng trên hết.

Trường lớn như vậy, hẳn là có sân thượng. Lily bấm thang máy đến lầu cao nhất, sau đó chịu khó đi bộ thêm một lầu cầu thang cuối cùng, sung sướng khi tìm thấy cánh cửa sân thượng rực rỡ hiện ra.

Mát quá. Nhỏ hạnh phúc cười tươi. Nhưng cũng chỉ dám đứng gần cánh cửa, vì nhỏ cực sợ độ cao. Chỉ cần nhìn thấy mặt đất cách xa một chút, cũng sẽ cảm thấy đầu óc chao đảo chịu không nổi, có khi còn tự té ngã.

Ngó qua ngó lại, nhỏ giật mình khi thấy Jun.

Có lẽ anh đang ngủ, ngủ rất say là đằng khác. Cơ thể cao thật cao tạo nên những đường nét vô cùng mị hoặc, bờ vai rộng, cánh tay chắc, nhỏ liêu xiêu người hoàn toàn bị cuốn hút mãi không thôi.

Lily bước đến một cách vô cùng cẩn trọng và chậm rãi, đã nói là nhỏ sợ độ cao. Mà anh lại ngồi ngủ tít tận góc lan can, quay đầu một cái chắc là ngã luôn chứ không đùa. Hic, nhỏ cố gắng không để ý đến khung cảnh cao chót vót xung quanh mình. Tự nhiên lòng bàn tay toát mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.