CHAP 20: ĐÙA VỚI THẦN CHẾT
Nhiều ngày qua có vẻ như nó đã thân với Lucas nhiều hơn, tuy vẫn giữ mãi một gương mặt như vậy. Park Mi thật sự cảm thấy Lucas là một người rất vui tính và thân thiện, đằng sau lớp măt nạ khó gần của cậu ấy.
Thế là cái nhóm “kì quặc” của Jun lại có thêm một cậu nhóc lớp 9. Gọi là nhóm nghe cho hay thôi, cũng chỉ lèo tèo Jun, Mi, Lily, Duy và Nam~
“Chị ăn rau” Lucas tự dưng gắp vào đĩa trưa của Park Mi một nùi rau xanh (một “nùi” đấy), Park Mi hơi ngạc nhiên ngước lên nhìn cậu ta, từ trước đến giờ chưa ai “can thiệp” vào bữa trưa của nó thế này cả.
“Tốt cho sức khoẻ” Lucas nhe răng cười, xong cúi xuống ăn tiếp. Cả bàn ăn, Jun, Lily, Bảo Duy và cả Eun Nam đều nhìn cậu một cách kì lạ. Dù sao thì.. Jun cảm thấy hơi khó chịu rồi đấy.
“Tôi bảo đừng gọi tôi là chị nữa mà” Park Mi cũng xuề xoà nói
“Tôi quen rồi, cứ để tôi gọi vậy đi” Lucas mỉm cười. Và thề rằng nụ cười đó làm Jun cảm thấy rất không thoải mái.
___
Nhiều ngày qua Hà cũng không đụng chạm gì tới Park Mi, có thể vì cô ta đã nản hoăc là sắp chuẩn bị cho một trò vui khác. Park Mi lại cảm thấy như vậy là tốt.
“Park Mi, tôi muốn tâm sự với chị một chút có được không?” Lucas ngồi cạnh nó, rất biết chọn lựa lúc chỉ có hai đứa trong lớp.
Nó à? Thì thế nào cũng được. Tâm sự, thì tâm sự.
“Ừ” nó bình thản nghịch mép cuốn sách trên bàn học, lười biếng nằm dài ra.
“Tôi thật ra vì tin tưởng chị mới nói với chị. Vì thế nên chị đừng nói chuyện này với nhiều người được không?” Lucas nói, cậu giấu điều này quá lâu, mệt mỏi khiến cậu thạt sự muốn nói ra với ai đó đủ tin tưởng!
“Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi”
“…” Lucas thở dài một hơi rồi nói, “Tôi thật sự đã trở thành con người khác từ 3 năm trước. Tôi không tốt tần tật như chị nghĩ đâu. Trong lòng tôi.. có một nỗi căm thù rất lớn!”
“Tại sao thế?” Park Mi vẫn ngái ngủ.
“Tôi.. là con trai tập đoàn Blue!” cậu có vẻ quả quyết khi nói điều này.
Lập tức Park Mi ngóc đầu dậy nhanh như cắt, sững người nhìn Lucas. “Cậu.. không đùa chứ?”
Ánh mắt Lucas bỗng sôi lên những tia đỏ tức giận, “Tôi không đùa đâu. Tôi chính là con trai cái tập đoàn chết tiệt đấy, của đám súc vật khôn ranh độc ác đấy!” có tức giận nhưng cậu ta nói rất nhỏ không để ai ngoài cuộc nghe thấy.
Park Mi vẫn chưa hết ngạc nhiên, nó trợn mắt nhìn Lucas, “Tôi không thể tin được! Cậu.. chính là người con trai bị mất tích cách đây 3 năm của Blue sao??”?
“Đúng. Và tôi cũng đính chính lại, đó không phải một vụ mất tích! Chỉ là dàn dựng bởi ba mẹ tôi! Chết tiệt!”
“Hãy kể hết đi” Park Mi sốt sắng nhìn Lucas.
“Ba mẹ tôi-chủ tịch tập đoàn Blue- không nói quá đáng nhưng họ đúng là xảo quyệt và ghê tởm! Tôi hận khi sinh ra bởi hai con người ấy. Họ sinh ra tôi chỉ để.. hành hạ, họ bắt tôi hút heroin đê thử nghiệm, họ để tôi làm nhiều việc đến nỗi đã có thời gian tôi bị trầm cảm tâm lý”
“Ngày nào lớn lên tôi cũng phải chứng kiến họ làm những việc độc ác mà pháp luật không biết, có biết cũng không giam giữ họ được, chị biết không…” Lucas dừng một chút, đôi mắt ám ảnh, “Họ buôn người, họ chế nhiều loại thuốc biến đổi gen độc hại rồi thử nghiệm trên những người vô tội họ bắt được, họ giao dịch với xã hội đen, với mafia, họ.. họ..”
Lucas thật sự không nói lên được lời nào nữa.
“Họ đã ám sát cả trăm sinh mạng, tôi thật không chịu đựng nổi”
Thấy Lucas có vẻ ám ảnh trầm trọng, Park Mi đưa tay lên vỗ vai cậu nhẹ nhẹ tuy khuôn mặt chưa hết vẻ bàng hoàng.