CHAP 20: ĐÙA VỚI THẦN CHẾT (3)
Ngồi xuống cạnh Jun. Nhỏ cảm thấy đầu óc chao đảo, từ từ quay đầu ra đằng sau lan can, khẽ trợn mắt khi thấy khung cảnh phía dưới. Nhỏ rùng mình, cảm giác chóng mặt như muốn xỉu.
Lily nhìn Jun, với khoảng cách gần như thế này, nhỏ có thể thấy rõ khuôn mặt hoàn hảo, chiếc cằm quyến rũ và hàng lông mày khẽ nhíu lại cương nghị. Nhỏ bất giác mỉm cười, nhẹ nhàng.. dựa đầu mình vào bờ vai anh. Một cảm giác vô cùng an toàn và ấm áp vụt đến.
Cảm giác như chỉ cần ở bên con người này, sẽ chẳng có gì gọi là trĩu nặng. Anh ấy một tay che chở bạn, bảo vệ bạn, cảm giác như chỉ cần dưa vào bờ vai chắc chắn này, bạn sẽ luôn được an toàn.
Lily mỉm cười nhắm mắt lại.
~~
“Eun Nam” Park Mi thơ thẩn khều khều tay Nam-đang bàn luận đá banh gì đấy với đám con trai. Khuôn mặt điển trai quay sang nhìn nó
“Ồ, chị dâu!” Eun Nam thốt lên sau đó mỉm cười, “Chị có gì sai bảo?”
“Bỏ cái từ ấy đi” Park Mi nói, “Jun đâu?”
Nó tìm Jun thật ra cũng chăng để làm gì. Chẳng qua vừa biêt một chuyện động trời khi nãy, chỉ muốn thấy mặt anh một chút cho lòng bớt hoang mang.
“Chị dâu tìm Jun?” Eun Nam mỉm cười khúc khích, “Yêu rồi chứ gì?”
Khiếp. Park Mi bỗng đỏ mặt, nhăn nhó quát, “Trả lời thì trả lời đi” Eun Nam nhìn cái bộ mặt đó cũng không dám cãi lời “chị dâu”
“Làm sao tôi biết được, nãy giờ tôi cũng chẳng thấy hắn” Eun Nam nói, sau đó suy nghĩ vài giây, “Mấy chỗ hắn thích thú, một là chỗ cái hồ nước chán phèo, hai là cái sân thượng ấy, chị dâu tìm thử”
Park Mi đảo mắt, nãy thử ra hồ nước rồi cũng không thấy Jun, chắc chỉ ở trên sân thượng thôi. “Cám ơn cậu” nó nói rồi quay đi, đằng sau Eun Nam chỉ cười cười thích thú. “Thằng bạn tao sao lạ đời, yêu cô gái giống y chang hắn vậy!”
Park Mi chỉ tính nhìn mặt Jun một chút thôi không làm phiền. Nhìn khuôn mặt anh thôi cũng đủ khiến cú sốc của nó hồi nãy bớt bàng hoàng đi. Với cả bậy giờ cũng đang rảnh, cũng chưa biết sân thượng trường như thế nào, lên ngó qua lại một chút.
Nó khẽ đẩy cánh cửa ra, khuôn mặt xinh đẹp cảm nhận được từng làn gió hất nhẹ vào làn da trắng muốt mịn màng. Nó chớp chớp mắt hi vọng, sau đó tắt lúm khi thấy Jun đang ngồi ngủ với Lily đang dựa vào vai…
Trông hai người thật yên bình, trông khung cảnh thật tuyệt sắc. Thật giống một cặp đôi đáng yêu ngồi cùng nhau chuyện trò. Sau đó cô gái ngủ thiếp đi dựa đầu vào vai chàng trai.
Park Mi cụp hàng mi cong xuống, đôi mắt nâu rũ rượi. Tim nó bỗng cảm giác hơi nặng nề, trĩu như muốn xé toạc ra thì thôi. Nó nhẹ nhàng đóng cửa lại, khuôn mặt không một cảm xúc. Nhưng trong lòng lại vô vàn cảm xúc.
Chậm rãi bước xuống, thở dài.
~~~
Tiết học đã vào thế nhưng Jun vẫn ngủ say như chết. Anh không quan tâm thứ gì khác nếu đang ngủ. Vắng mặt vài tiết cũng chẳng sao cả.
Thế nhưng Lily thì có sao đấy. Trước giờ vẫn luôn là học sinh ngoan, được giáo viên tin tưởng mà…
“Có ai biết em Jun và Lily đi đâu không?” cô giáo hỏi. Mọi ngươi xì xào, Bảo Duy và Eun Nam lại hơi ngạc nhiên. Chỉ có Park Mi vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ.
“Hai người đó đi cùng nhau chứ gì?” vài tiếng nói cất lên, giễu cợt nhìn về phía Park Mi.
“Tội thật, bởi vì nàng quá thấp hèn, chàng bỏ nàng đi cũng là chuyện đương nhiên cả”