CHAP 20: ĐÙA VỚI THẦN CHẾT (4)
“Há há, nói quá chính xác!”
Park Mi nhếch miệng, đôi mắt vẫn không lay động. Vẫn giữ cái vẻ im lặng cao sang đó, tốt nhất không nên để tai làm gì.
“Biết điêu thì câm hết miệng lại!” Eun Nam đột dưng giở giọng chán ngán. Mọi người im bặt trố mắt nhìn
“Không có Jun cũng đưng nghĩ bắt nạt được chị dâu!” Cậu ta nhếch mép
Sặc. Cái từ chị dâu ấy nghe mà muốn đập mặt.
Lũ kền kền chẳng nói gì quay lên. Cô giáo thở dài quay về bài giảng. Lại bắt đầu tiết học chán ngán.
~~~
Jun từ từ mở khoé mắt, hình như anh ngủ hơi lâu. Thấy vai mình nằng nặng, anh nhìn sang và khẽ giật mình khi thấy cái đầu tròn vo của Lily đang dựa vào mình nũng nịu.
Thấy cái vai dưới đầu mình cựa quậy,Lily nhanh chóng mở mắt một cách ngái ngủ, miệng chẹp chẹp nhìn Jun, hết hồn suýt nữa thì hét lên
“Anh Jun,. em xin lỗi..” trong hoàn cảnh thế này xem có đau không kia chứ, tự nhiên ngủ dựa vào vai người khác! Mày thật là ngu ngốc Lily à, giờ biết chui vào đâu chứ?
“Không sao” Jun đứng dậy tuy có thấy hơi không thoải mái. “Về lớp thôi”
Nghe hai chữ “về lớp” Lily giật thót mình, tim đập thình thịch. Chết mất thôi nhỏ đã bỏ bao nhiêu tiết rồi?
Nhỏ vội vội vàng vàng đứng dậy chạy một mạch, tiện tay cầm lấy bàn tay Jun kéo đi. Anh muốn buông ra nhưng cũng không dám buông, để Lily kéo mình chạy như tên lửa xuống lầu.
—-
“Cô ơi chúng em xin lỗi!” Lily thở hồng hộc, tay vẫn cầm thật chặt tay Jun nói, ánh mắt hối lỗi nhìn cô giáo.
Mọi người trong lớp trố mắt ra nhìn hai người “tay trong tay” (T_T), khó tả được ánh mắt của đám học sinh bây giờ là như thế nào…
Jun nhanh chóng gỡ tay mình ra khỏi tay Lily. Đôi mắt lạnh khẽ tìm một hình bóng của một người con gái. Cô gái ấy đang nhìn anh..
..với một ánh mắt thoáng buồn..
Sau đó cô ấy quay nhẹ đi, nghiêng nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ. Đôi mắt không chớp, mái tóc nâu nhẹ nhàng rũ xuống che khuất bên mặt..
Cái buồn cũng không thể lộ ra bên ngoài, cũng giấu tất cả cảm xúc qua đôi mắt lạnh ấy.
“Em xin lỗi cô ạ” Lily tới tấp cúi đầu.
“Lily này, sao em hôm nay lại vô kỉ luật..” cô giáo vừa mở miệng nói. Thật ra chỉ có Lily cô mới dám trách móc như vậy, bởi lẽ nhỏ rất hiền.
“Vào trễ một chút thôi mà” Jun lạnh lùng nói. Quả nhiên hoàn toàn khác với Lily, cô giáo giật bắn người xong nở nụ cười giả lả, “A, vậy hai em vào chỗ ngồi đi, không sao đâu, không sao đâu”
Nếu Lily biết tỏ ra “hổ báo” hơn một chút, có lẽ sẽ chẳng bao giờ bị cô giáo trách móc. Như Jun đây, chỉ cần nói một tiếng, cho cả trường này sụp đổ cũng được.
Bởi lẽ, cô giáo chỉ cần lên mặt hay mắng chửi danh dự đám học sinh giàu sụ này thử xem? Chỉ có bị đuổi ra khỏi đây không thương tiếc.
Jun ngồi về chỗ, mắt khẽ nhìn bờ lưng Park Mi. Nó chống cằm ngắm trời ngoài cửa sổ. Bộ dạng hết sức yên lặng và bình thản. Thế nhưng lại có chút ý buồn.
_____
“Chị thấy tập đoàn Blue thế nào?”
Mấy ngày nay Lucas liên tục lẽo đẽo theo sau Park Mi hỏi đi hỏi lại câu này. Đến nỗi một kẻ vô sầu vô cảm như nó cũng thấy phát ngán.
Đúng. Nó ghét Blue lắm, phải nói còn căm thù hơn Lucas rất nhiều! Nhưng làm sao nó có thể nói ra tất cả chứ?
Nếu nói ra, nó-và cô Hye- sẽ chết không nhắm mắt. Mà nó thì chưa muốn chết, cho đến khi thực hiện đuọc mục đích của mình.
“Nói chị biết một chuyện vui! Trong bữa tiệc của chị Hà cuối tuần này sẽ có một vị khách mời đặc biệt!” Lucas bỗng nhếch miệng cười cay đắng