CHAP 15: EM LÀ AI? (2)
“Anh nghĩ mình đang làm gì thế?” một giọng nói trong trẻo thanh thoát vang lên phía cửa.
Jun từ từ quay lại. Anh không ngạc nhiên khi thấy đó là Park Mi.
Tuy nhiên, đôi mắt của nó cho thấy nó đang rất tức giận. Nó nhìn anh, tay run run lên kìm nén không cho nước mắt trực trào ra từ khóe mắt.
“Xin lỗi, tôi đi ngang qua và..hơi tò mò một chút” Jun nói. Anh ngạc nhiên khi thấy Park Mi lại tức giận như vậy.
Park Mi run rẩy nói, “Vậy thì đi ra ngoài, nhanh” nó không hiểu nó bị làm sao nữa. Nếu là người khác nó đã lao đến tát một cái rồi. Vì căn phòng nó là “của nó”, không ai có thể vào rồi ra như chơi đc. Là căn phòng chứa rất nhiều kỉ niệm, kí ức, và quá khứ. Là nơi nó cảm thấy được vỗ về, được trở nên yếu đuối như bao đứa con gái khác, là nơi mỗi lần nó nhìn về bức ảnh rồi bật khóc cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Cô Shyn Hye hầu như còn không vào đây quá nhiều. Cô hiểu nó.
Thế mà Jun, nó tha thứ cho anh.
Jun đi ra, khi đứng trước mặt nó, anh vẫn chưa tắt nét bàng hoàng. Anh muốn hỏi nó thật nhiều, thật nhiều câu hỏi về bức ảnh đó. Tay anh run run đưa lên, chạm vào má nó.
Ấm áp. Lạnh lẽo. Hòa vào làm một.
“Park Mi. Tôi muốn hỏi em, một câu thôi”
“..chuyện gì?” anh muốn gì hỏi nhanh lên, vì nó đang cảm thấy không kiềm đc nước mắt nữa rồi. Nếu anh ở lâu hơn, anh sẽ thấy nó khóc thật.
“Về bức ảnh đó..” Jun vừa nói xong, nó bật khóc.
Tỏ ra cứng rắn bao nhiêu, nhìn thấy kỉ vật, nó không thể kìm được cảm xúc. Jun còn muốn hỏi gì về bức ảnh đó nữa??
Jun sững sờ nhìn nó. Tại sao nó lại khóc? Hay là nó nhớ ba mẹ (và chị) nó? Câu hỏi của Jun vừa nãy khiến anh cảm thấy hơi hối hận. Nhưng Jun muốn tìm hiểu sự thật.
Về May.
Tại sao May lại có mặt trong bức ảnh? Anh hoàn toàn không hiểu.
Hay..
Hay Park Mi chính là May???
“Park Mi..” anh bật miệng sững sờ, đôi tay chắc khỏe bỗng dưng không kiềm chế được cảm xúc ôm lấy nó vào lồng ngực rắn rỏi của mình. Thấy nó khóc, anh cũng cảm thấy tim mình nhức nhối lâu dài.
Còn nó yếu ớt dựa vào vai anh.
“Em..chính là May??” giọng anh run run.
Park Mi sững lại.
Đôi mắt nâu long lanh ươn ướt mở choàng ra. Không chớp.
Những tiếng nấc kéo dài. Kéo dài.
“Không..không..” nó cố gắng nói, giọng nó yếu ớt, “May..May nào?.” nó lắc lắc đầu. Tuy phủ nhận nhưng giọng nó vô cùng đau đớn. Bất giác, nó ôm Jun thật chặt rồi đẩy anh ra.
“Anh nói May nào vậy? Tôi không phải tên May, cũng chẳng quen ai tên May cả!” Park Mi chuyển sang giọng lạnh lùng và tuyệt tình. Mỗi chữ nói ra như cứa vào tim Jun một phát đau đớn. Nhưng anh vẫn không tin được, duy trì hỏi
“May? Em là May phải không?”
“Tôi đã nói rồi tôi chẳng quen ai tên May hết!! Tôi không biết May!! Và tôi cũng không phải là May!!!!” nó hét lên, gạt chiếc lọ thủy tinh trên bàn xuống, CHOANG, chiếc lọ đáng thương võ thành nhiều mảnh..
“Sao anh có thể nói tôi là May?? MAY LÀ AI?” nó bật khóc, nuớc mắt ướt đẫm cả áo. “May..May…” “May là ai..??” nó vẫn khóc, miệng liên tục gọi tên May.
Nó chạy nhanh đến ôm lấy Jun, ôm thật chặt thật chắc chắn. Nó miết lấy bờ lưng anh, hít thật sâu mùi hương cuốn hút của anh. Nước mắt Mi lây sang áo anh. Ướt đẫm.
Em nhớ anh.
Em nhớ anh.
Em nhớ anh.
Em nhớ anh!!! Và bây giờ anh đang ở đây! Trước mặt em, và em không thể nói với anh em chính là May năm ấy! Anh có hiểu nỗi đau khi người mình yêu đứng trước mặt mình và không hề biết mình là ai? Và mình thì không thể nói ra sự thật? Anh có hiểu không?!