CHAP 19: KHÓ KHĂN (2)
“Hà à, đầy đủ rồi không thiếu ai nữa đâu” một đứa con gái vừa cười vừa nói khéo
“Ừ, lớp mình chỉ có bằng đấy người thôi mà” thêm ai đó chĩa miệng vô rồi cả lớp cười hô hố.
Park Mi đang nhìn ra cửa sổ xem những bông bằng lăng khẽ rơi, đôi mắt nâu trong như chứa một màng nước mỏng không chớp, hình như nãy giờ nó nghe léo réo bên tai nó nhiều thứ tiếng khác nhau, nó cũng nghe thấy tên nó thì phải, nhưng thật sự ra Park Mi không hề để tâm gì cả. Đến nỗi vài người ngạc nhiên chẳng hiểu nó có vấn đề gì không nữa.
Jun sầm mắt , hàng lông mày dài quyến rũ chậm rãi nhíu lại khó chịu. Nhưng anh cũng không nói gì, anh không phải kiểu người kích động, cứ để Kiều Hà tự chơi trò chơi cô ta bày ra đi, anh và nó chẳng quan tâm.
Nếu quan tâm quá nhiều thứ trên cuộc đời này, chẳng ích lợi gì. Mặc kệ miệng lưỡi thiên hạ, mình cứ lo chuyện mình, là ổn.
Lily nhếch miệng xé tấm thiệp mời trước mặt cả lớp. Từng mảnh giấy dày lấp lánh đẹp đẽ bị xé ra nhiều mảng rồi1 tung lên trời, cuối cùng đáp xuống khuôn mặt.. Hà. Cô trân trối đứng đó.
“Con..con kia, mày vừa làm gì đấy?!” cô trợn mắt la lên, tay phủi phủi đầu tóc. Lily nhẹ nhàng nói, “Có gì đâu, tôi trả lại thiệp cho chị thôi mà”
Trong lớp đã có vài tiếng cười nhỏ. Lily không nói gì hơn, chỉ khẽ mỉm cười quay về chỗ ngồi. Nhỏ quay xuống đằng sau, nhìn Park Mi rồi khẽ cười, “Mình không bao giờ sẽ đến bữa tiệc của cô ta, nếu không có cậu”
Nghe vậy Park Mi không khỏi không mỉm cười một cái với Lily. Măc dù nó chẳng hiểu gì, cái gì mà “bữa tiệc của cô ta”? Có chuyện gì vừa diễn ra à? (khiếp cái nàng Park Mi này hình như nàng kbh để ý đến gì hay sao ấy ==’)
Mọi người quay lại nhìn Lily và nó, tò mò xem phản ứng của nó sẽ thế nào trước tình thế “nhục nhã” thế này, kể cả Kiều Hà cũng chăm chú quan sát..
“Có chuyện gì vậy Lily?” nó hỏi tự nhiên, khuôn mặt xinh đẹp không biến đổi gì mấy, cũng không hề khó chịu khi bị hàng chục con mắt hướng về phía mình soi mói.
Câu hỏi hết sức tự nhiên.
Thế nhưng nó có trọng lực lớn đến nỗi gần nửa lớp phá lên cười sằng sặc, số còn lại thì nhịn miệng liếc về phía Kiều Hà. Lily đơ ra, Bảo Duy với Eun Nam không khỏi cười ngất lên ngất xuống, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng Park Mi. Và Jun cũng khẽ cong miệng lên, cho dù mắt thì vẫn dính vào quyển sách.
Còn Kiều Hà giận tím tái mặt mày, đến nỗi có thể nghe thấy răng nghiến kèn kẹt khó nghe. Thật không thể xấu hổ hơn khi chính mình bày trò làm nó nhục nhã trước mặt cả lớp, nói ra những lời châm biếm nó như vậy, mà nó vẫn trơ mắt nhìn cửa sổ sau đó, quay lại phán cho một câu “có chuyện gì vậy?”
Giống như nãy giờ cô tự làm trò cho chính mình vậy!
Thật sự muốn chạy đến tát cho Park Mi một cái, nhưng chẳng còn mặt mũi nào xấu hổ hơn nên cô chạy ra khỏi lớp.
Còn Park Mi chẳng hiểu gì lại gục xuống bàn tính ngủ một giấc. Lily lay lay nó xốc nó ngồi dậy, đôi mắt to tròn của Lily mở lớn khó hiểu nhìn bạn mình. “Này, cậu thật sự không biết chuyện gì sao?”
“Chuyện gì là chuyện gì, cũng không liên quan tới mình” nó chau mày vì bị phá giấc ngủ chưa kịp bắt đầu, nói.
Lily chun mũi không thể hiểu nổi bạn mình, “Park Mi này, cậu hoàn toàn không thiết gì người ta vừa lôi cậu ra làm trò hề à? Cậu, không nghe thấy gì luôn?”
“Ừ” nó đáp xong gục xuống bàn ngủ tiếp, rất nhanh Lily lại nâng nó dậy, “Mình thật không hiểu được cậu. Kiều Hà nói cô ta tổ chức tất niên tại nhà và mời tất cả mọi người, kể cả mình này! Xong còn hô lớn giả bộ hỏi còn thiếu ai không, mấy đứa điên kia lại nói lớp mình làm gì còn ai đâu~” Lily nói luyên thuyên, Park Mi nghe láng máng được cũng hiểu vài chỗ, gật gật ừ ừ trong khi hai mắt nhắm tịt lại.