CHAP 19: KHÓ KHĂN (3)
“Xong cậu rất là hay ho nhá, cậu không thèm để ý thậm chí còn buông một câu nói chuẩn không chỉnh, mình cực thích! Cô ta chạy ra ngoài rồi đấy, quê quá mà” Lily được đà là kể chuyện không ngừng.
Park Mi mắt cứ nhắm nhưng không dám gục xuống ngủ, nghiêng qua nghiêng lại mệt mỏi, cho đến khi sắp ngủ thật trong lúc Lily đang thao thao bất tuyệt thì một cánh tay vòng qua vai nó kéo nó vào lồng ngực mình.
Nó giật mình mở mắt ngước lên, đôi mắt nâu mở to nhìn khuôn mặt cũng đang cúi xuống nhìn mình, thật gần. Hai người thậm chí cảm thấy được hơi thở lạnh lẽo của nhau phà vào mặt.
Lily ngỡ ngàng nhìn thấy, nhỏ run rẩy bàn tay , lập tức đứng dậy, gượng cười, “Mình, mình ra ngoài chút nhé, đến giờ giải lao rồi” xong luống cuống bước ra khỏi lớp, tâm trạng khó nói.
Park Mi vội vã gỡ mình ra khỏi Jun, mắt nhìn theo bóng Lily. Khẽ thở dài.
Jun cũng đã sớm biết Lily thích mình, khỏi cần ai nói anh cũng theo trực giác xuất sắc mà đoán ra được. Anh thật sự coi Lily là một người bạn đáng yêu và tốt bụng, và không bao giờ có ý muốn làm tổn thương nhỏ. Nhưng đứng trước Park Mi anh chẳng bao giờ điều khiển được cảm xúc của mình. Chỉ muốn giang rộng tay bảo vệ nó, một con người tuy lạnh lùng ngang bướng nhưng yếu đuối thể xác.
Park Mi cảm thấy nơi cổ họng có chút gượng gạo. Nó quay sang Jun, khẽ thở đều mà mệt mỏi van xin, “Jun, sau này, đừng chạm vào tôi trước mặt Lily”
Nó hoàn toàn không phải không thích được anh bảo vệ, thậm chí trong lòng luôn hạnh phúc tiếp nhận dù bên ngoài lạnh tanh. Nhưng nó cảm thấy buồn cho Lily.
Dù sao thì, Jun cũng đâu phải của riêng nó đâu đúng không?Jun im lặng chỉ nhìn Park Mi bằng đôi mắt xanh hơi trùng xuống, hàng mi rậm khẽ rũ lại. Anh lặng lẽ quay đi. Nó không muốn, anh cũng không làm phiền. Nó muốn gì anh cũng có thể đáp ứng.
Nó cũng trùng đôi mắt miễn cưỡng rồi gục xuống bàn, trong đầu suy nghĩ miên man..
____
Vừa rồi là sao? Lily không hiểu. Làm sao Jun lại kéo Park Mi dựa vào vai mình bình tĩnh như thế? Nhỏ thầm tưởng tượng ra, nếu mình là Park Mi thi sẽ hạnh phúc ra sao, được dựa vào bờ vai rộng và chắc ấy. Thế mà Park Mi “có phúc không biết hưởng”, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh tanh như nhau cả.
Lily cảm thấy mũi mình cay cay, vốn tính cách đã không phải cường quật mạng mẽ, nên bỗng dưng.. bật khóc ngồi xuống ghế đá. Nhỏ cũng thấy lạ, chuyện này chưa đến nỗi phải khóc, nhưng tự nhiên nhỏ muốn khóc cho thoải mái một chút. Tính nhỏ là vậy, không biết giấu cảm xúc, sống thẳng. Trái với Park Mi che giấu tâm tư rất giỏi.
Một cánh tay choàng lên vai nhỏ, “Tại sao lại khóc?” lập tức có giọng nói cất lên. Lily nhìn sang bên cạnh mình, thấy Bảo Duy ngồi banh chân ngang tàng nói. Nhỏ lau giọt nước mắt đang chảy ra. “Bảo Duy à..?”
“Tôi chứ còn ai vào đây?” cậu nhếch miệng cười. Ờ thì Lily biết đó là cậu, chẳng qua không biết nói gì đành hỏi vậy thôi.
“Tại sao khóc?” Bảo Duy nghiêng người hỏi. Lily xoa xoa mặt, “Không có gì đâu” nhỏ nói xuề xoà.
“Vậy thì vào lớp với tôi, đi với tôi sẽ không ai bắt nạt được” cậu cười hống hách rồi cầm tay Lily xốc dậy, kéo đi. Nhỏ cũng không nhịn cười mà cười lớn vui vẻ.
Vào lớp thì chẳng thấy ai. Lily xịu mặt ngồi xuống, làm Bảo Duy thấy ghét cốc đầu nhỏ một cái. Ừ thì nhìn vào nghĩ là một cái cốc đầu yêu, nhưng thật sự với người bẩm sinh “giang hồ” như Bảo Duy thì.. khá đau đấy.