Trường Học Siêu Cấp

Chương 71: Chương 71: Khó Khăn (4)




CHAP 19: KHÓ KHĂN (4)

“Ya, đau quá! Anh khùng hả?” nhỏ hét, tay ôm đầu nhăn nhó khó chịu. “Vậy à? Nhẹ thế mà” Bảo Duy nhíu mày

“Nhẹ cái quần ấy mà nhẹ ” nhỏ nói

Hai người cứ đấu qua đấu lại nhau xong cười hô hố chẳng kiêng nể gì nhau. Ngoài cửa sổ, Park Mi khẽ nhìn và thấy yên tâm hơn phần nào, nó đã chạy đi tìm nhỏ suốt giờ giải lao rồi ê chề về lớp thì thấy cảnh tượng này.

Đúng là Bảo Duy hơi ngang tàn và hốc hách (badboy☺️) nhưng ai nói cậu ta không tốt nào? Nó thở dài rồi quay đi, không nên làm phiền cuộc vui hiếm xảy ra của 2 người.

____

Park Mi thơ thẩn ngồi ở ghế đá miên man không nghĩ gì. Bỗng một người ngồi xuống cạnh nó, tưởng là Jun nó quay sang cảnh cáo anh thì.. sững người khi thấy Lucas-chính là cậu học sinh 16t bằng tuổi nó mới nhập học (đọc lại trên kia kìa mấy má) sáng nay.

“Chào chị” Lucas mở miệng nói, tuy bộ dạng vẫn lạnh lùng.

“Tôi bằng tuổi cậu” nó nói cụt lủn. Thì đúng là nó 16t mà.

“Cái, cái gì? Chị bằng tuổi tôi mà đã học trình độ lớp 11 rồi? Lẽ ra chị phải học lớp 10!” cậu ta không giấu nổi sự ngạc nhiên.

“Tôi nhảy lớp” vì quá xuất sắc, và còn có thể lên lớp 12 dễ dàng, nếu nó muốn. Nghe xong Lucas trợn mắt nhìn Park Mi, “Chị giỏi quá!” cậu buột miệng thốt lên. Nó chỉ nhếch miệng.

“Cho tôi mượn điện thoại của chị một chút đi” Lucas nói,

“Để làm gì?” Park Mi trước đây không hay nói chuyện với người lạ, không khỏi cảm giác khó chịu.

“Tôi chẳng làm gì quá đáng đâu” Lucas nhăn mặt. Park Mi lấy điện thoại ra đưa cho cậu ta, Lucas cầm lấy rồi hí hoáy gì đó nó cũng chẳng buồn xem.

“Sau này đừng gọi tôi là chị” không có gì để nói nên Park Mi lên tiếng. Lập tức nghe tiếng Lucas bên cạnh phì cười. Có chuyện buồn cười lắm sao?

Chuông đã reng. Báo hiệu đến lúc vào phải vào lớp tiếp tục ôn tập mấy vấn đề “vớ vẩn”, thật sự thì cũng chẳng có gì để học giờ này. Mọi người vừa trải qua kì thi IQ, còn vài tháng nữa mới đến kì thi cuối năm.

“Trả đây tôi vào học” nó nói, 5s sau Lucas đưa lại điện thoại cho Park Mi, chào một tiếng rồi về lớp trước. Nó nhíu mày khi nhìn vào điện thoại, Lucas đã.. lưu số cậu ta vào danh bạ của nó. Park Mi cũng chẳng định xoá đi, nó tắt máy rồi bình thản bước vào lớp.

____

Park Mi muốn mua một chiếc xe cho cô Shyn Hye để cô đi làm dễ dàng hơn. Ngày nào cũng đón taxi đến công ti chắc chắn bất tiện, ngày nào cô không bắt được lại phải đi bộ, trễ giờ mà còn ảnh hưởng đến công việc.

Nó đã luôn nghĩ đến chuyện đó, nhưng bây giờ mới tá hoả lên khi thấy cô Shyn Hye bị cảm nặng nằm ở nhà nguyên một ngày, cũng bởi vì chiều hôm qua trời mưa to, taxi không có lấy một chiếc, cô phải lo đi bộ về giữa trời mưa, thành ra sốt cao.

“Sao cô không trú mưa chỗ nào đó, đợi tạnh rồi về chứ?” nó vừa trách móc vừa lo cho cô, “Hôm nay cô cũng không mang ô sao?”

Park Mi lấy chiếc khăn nóng nhẹ nhàng lau mặt cho cô Shyn Hye đang ho khù khụ. “Mưa to lại rất lâu tạnh” cô khó khăn nói, cả người đắp chiếc chăn dày cộp, “Cô về trễ ai chuẩn bị bữa tối cho con? Đồ ăn cô mua cũng sẽ nguội lạnh mất”

Park Mi nghe mà sững cả tim, mắt nó ươn ướt nhưng nó không khóc. Tay run run đắp lại chăn cho cô, đồng thời nâng cao gối lên cho cô dễ thở chút ít. “Sau này cô lấy xe của con mà đi làm nhé” nó nói.

“Không thể được!” biết ngay cô Shyn Hye lập tức phản đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.