Trường Học Siêu Cấp

Chương 115: Chương 115: Tôi Ở Đây. (2)




CHAP 32: TÔI Ở ĐÂY. (2)

– Cũng đến đây sao ? – Một giọng nữ vang lên. Giọng nữ này rất quen ! Jun quay lại, đôi mắt bình tĩnh khẽ chớp khi thấy.. Ánh Ly.

Cậu không tỏ ra quá ngạc nhiên khi nhận ra Ánh Ly là người của Blue. Chỉ khẽ cong môi cười nhạt. Cuộc đời mấy khi tin được ai…

– Lâu rồi không gặp cậu! Tôi thôi học được vài tuần rồi! – Ánh Ly mỉm cười. Trông cô khác hẳn. Không ai nghĩ cô là cô nữ sinh đỏng đảnh ngày nào. Mái tóc nhuộm màu khác của Ánh Ly cột cao lên, cô mặc chiếc áo tanktop mỏng và chiếc quần legging rách, lúc này mới nhận ra sau lưng, bắp tai và vai cô đầy ắp hình xăm. Những hình xăm đen thể hiện các hình vẽ nghệ thuật có nhiều ẩn ý trong đó. Khuôn mặt trang điểm khá sắc sảo và trưởng thành.. Quá khác xa so với Ánh Ly ở trường học !

– Cô làm sao tôi không quan tâm. Park Mi đâu ? – Jun nhếch miệng.Bây giờ cho dù trời có sụp cậu cũng chỉ quan tâm tới duy nhât một người con gái.

– Nói cho cậu biết… Eun Nam bạn thân cậu- cũng là một trong số gián điệp của Blue đấy ! Bất ngờ chứ.

– Không tin. Park Mi đâu ? – Jun gầm nhẹ.

– Anh ngừng hỏi Park Mi được không ?!! – Ánh Ly giận dữ gần như thét lên, tay cô nắm chặt lại, thật sự mất kiểm soát – Anh có biết không, bao nhiêu người con gái theo đuổi và thầm yêu anh, làm bất cứ điều gì vì anh, mà anh chỉ quan tâm tới con nhỏ đó ? Tại sao vậy ??

– Cô..? – Jun khó hiểu nhìn Ánh Ly. Cô ta có phản ứng thật thái quá.

– Thật ngu ngốc! – Ánh Ly bỗng bật cười nhỏ, đôi mắt lặng lẽ nhìn chăm chăm xuống đất, ươn ướt như có một lớp màng nước trong veo phủ lên, nhưng hoàn toàn không có một giọt nước mắt nào rơi ra.. Như cô đang nén khóc. – Tôi là một kẻ thất bại có phải không ? Cả xuẩn ngốc nữa ? Thay vì tập trung vào nhiệm vụ chính, tôi thật sự đã yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên.. haha.. Tôi cứ phát điên lên vì anh, tôi muốn sống bình thường như mọi người con gái khác, được yêu, được sống trong bình yên! Anh làm tôi đánh mất chính mình đến nỗi tôi suýt nữa quên đi nhiệm vụ của mình ! – Ánh Ly nói chậm rãi, nói ra cảm xúc lâu nay của mình. Trái tim cô giống như một người bị ruồng rẫy, bị bỏ quên..

– Tôi muốn yêu anh. Tôi yêu anh. Tôi rất yêu anh. Thế nhưng khi thấy Park Mi sánh bên cạnh anh, mỗi lúc, mỗi nơi, thấy sự chở che cả ánh mắt thương yêu anh nhìn cô ấy, tôi đã hiểu. Tôi sực tỉnh nhớ tới nhiệm vụ của mình ! Lúc đấy, anh biết chứ, tôi rất đau đớn ! Yêu đơn phương là như vậy đó anh hiểu chứ. Tôi ghét cô ta. Tôi hận cả anh. Tôi còn ghét bỏ chính mình vì sao lại cho anh nhiều tình cảm như thế, mà lại không nhận về được gì ? – Ánh Ly vẫn nói lặng lẽ.

Jun im lặng. Chỉ im lặng như những gì cậu vẫn hay làm. Đôi mắt vẫn thẳng và lạnh. Tuy nhiên dành cho Ánh Ly một ánh mắt gì đó gọi là an ủi, cho một kẻ yêu đơn phương thất bại.

– … Park Mi đâu ? – Cậu hỏi lại. Vô cảm xúc. Và vẫn lời nói ấy như đâm một phát vào tim Ánh Ly. Cô cắn môi mạnh, đôi mắt ầng ậng nhìn về Jun đau khổ.

– Park Mi của anh ? Chết rồi..! – Cô nói. Cô muốn trả lại cho cậu niềm đau cứa tim gan ấy..để cậu hiểu cảm giác của cô!

Tim Jun hơi sững lại, như ngừng đập khi nghe thấy điều đó. Nhưng cậu không tin. Park Mi, sao có thể chết dễ thế được ? Cậu cười nhẹ. Nếu Park Mi chết, cậu không biết phải làm sao để sống vui vẻ tiếp. Cậu sẽ tra tấn đám người này, đặc biệt cả những kẻ đã gây tổn thương tới nó, chắc chắn! Nhưng hiện giờ thì, cậu không tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.