CHAP 32: TÔI Ở ĐÂY. (4)
Tiếng súng nổ liên tiếp! Đùng.. Máu lại nhiều hơn, khói cũng nhiều hơn, lửa càng lan rộng hơn, và xác người lại đổ xuống nhiều hơn.. Đám vệ sĩ ngu xuẩn vì khói làm mờ mắt mà không phản ứng kịp, lấy súng ra bắn lại được nữa, chỉ rền rĩ vì lửa bén vào quần áo, cháy mạnh mẽ thiêu sống chúng.!!
Blue không thấy đâu nữa.. Chắc chắn ông ta đang ở trong đám cháy to đó. Lửa thiêu rụi cả căn phòng. Không còn thấy ai..
….
Park Mi thở phào, tuy vẫn giữ nguyên cây súng đề phòng. Nghĩ đi nghĩ lại, nó dội nước mát lên khắp cơ thể, chạy vào trong kéo Emy ra. Dù sao , nó vẫn cảm thấy chút đồng cảm với cô ta : xa ba mẹ từ nhỏ, phải đóng cho mình lớp mặt nạ khác, phải sống trong lạnh lẽo và hắc ám.
Emy nằm bệt. Yếu đuối chờ chết. Park Mi xốc cô dậy, khoác tay cô lên vai mình và cố hết sức lôi ra. Cô ta nặng so với cơ thể nhỏ gầy của nó. Nó cắn răng. Cố hết sức lực yếu đuối của mình. Phổi nó thoi thóp, khó thở quá, nhất là khói nồng nặc..Khoảng hai, ba phút nữa thôi nó mà không ra được, có lẽ sẽ chết ngộp trong này mất!!
~
Park Mi thở dốc như lấy lại được không khí sống. Emy nằm bên cạnh, được xối nước vào người và bàn tay để gột rửa bụi bẩn cùng máu… Cô vẫn sống, hay ít nhất là như thế.
Nó cảm thấy quá yếu, không lết nổi nữa. Không sao, ra khỏi được căn phòng cháy là may rồi. Nhưng vấn đề là..đám cháy sẽ lan ra toàn căn nhà rất nhanh, nó phải làm sao đây, nhấc người lên không nổi thì làm sao đưa cả chính nó lẫn Emy ra khỏi căn biệt thự ? Ai sẽ giúp nó đây ? Chắc..không còn ai nữa.. nó quá mệt rồi…….nó từ nỏ chăng..?
Đúng lúc Park Mi gục đầu xuống bất lực, một bàn tay ấm áp, như xua tan mọi nguy hiểm vuốt má nó.. cánh tay dài chắc chắn nhấc nó dậy nhẹ nhàng, ánh mắt thương yêu nhìn nó, và giọng nói trầm ổn phà vào trán nó.. Nó bỗng cảm thấy thật yên bình và như được sống lại lần nữa..
– Xin lỗi! Tôi đến trễ rồi..
~
Mỏi tay ghê ~>_