CHAP 17: TRAO ĐỔI. (3)
“Cô điếc hay sao vậy? Tôi biết là cô đang nghe thấy, cho nên đừng giả bộ như mình thanh tao lắm, hì” Emy nói, khoanh tay lại. So với cô gái Kiều Hà hành xử một cách ngu ngốc dồn dập, Emy hoàn toàn khác. Cô ta cư xử xấu tính một cách tao nhã và yêu kiều, biết giữ hình ảnh tiểu thư của mình rất hay. Bộ dạng lúc nào cũng khinh rẻ người khác, nói năng rất nhẹ nhàng kiều diễm nhưng mang hàm ý độc ác ngầm.
“Nếu cô không còn chuyện gì để nói hơn, làm ơn tránh ra để tôi đi” Park Mi đứng dậy, lạnh lùng nói. Đôi mắt băng giá xuyên thấu nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Park Mi lại có vẻ đẹp lạ lùng mà vô cùng cuốn hút, rất gần nhưng cũng bí ẩn, mờ mờ ảo ảo, như một thỏi nam châm hút người khác. Đường nét khuônmặt hoàn hảo và đẹp đẽ một cách lạnh lùng. Tính cách thì..không ai hiểu nổi.
“Nếu nói tôi không tránh ra thì sao?” Emy nghiêng đầu.
Park Mi quay lưng lại đi đường khác. Hành động đấy làm Emy dần cảm thấy khó chịu, cô bước nhanh đến cửa lớp chặn đường nó. “YA, Park Young Mi, thái độ đó là thế nào vậy?”
“Tôi cũng chả hiểu tôi đã quen biết cô chưa, hay gây thù chuốc oán gì với nhà cô, nhưng có cần phải như vậy không?” Park Mi vào thẳng luôn vấn đề. “Nếu đúng cô là con nhà gia giáo thì làm ơn tránh đường giùm tôi cái, đừng hành xử như một đứa não bé” nó nhếch miệng rồi đi ra ngoài lớp.
Emy đứng yên, mỉm cười. “Thật thú vị!”
..
Chuông vừa reng, đám học sinh hú hét ôm cặp ra về. Mọi người bước lên những chiếc xe hơi khác nhau. Mỗi xe lại có một người quản gia cầm đồ hộ. Cuộc sống đó, quả sung sướng.
Mọi người đã hớn hở về hết, cả Lily. Nó chậm rãi bỏ sách vở vào cặp rồi đứng lên.
Không ngờ cũng có người về trễ như nó. Emy. Cô ta mỉm cười đứng phía cửa. Sao lúc nào cô ta cũng cười được nhỉ? Nó, muốn cười lắm, nhưng không thể.
Park Mi coi bộ không quan tâm, xách balo đi đến. Thì bị cánh tay độc ác của bà cô Emy giựt tóc lại khiến nó ngã cái rầm không kịp phản ứng. Đau đấy, bên đầu gối trái của nó nhanh chóng chảy máu.
Nó đứng phắt dậy, “CÔ LÀM GÌ VẬY?”
Emy khuôn mặt yêu kiều bĩu môi, “Ở lại đây chơi với tôi đi!”
Ta không thích chơi đấy thì làm gì nhau? ==
“Tôi phải về nhà, có chuyện quan trọng” nó lạnh lùng nói. Cũng trễ rồi, không biết Jun đợi nó lâu chưa.
“Tôi bảo cô rồi, Ở LẠI ĐÂY CHƠI MỘT CHÚT!” Emy đanh giọng cảnh cáo.
Park Mi cười nhạt rồi bước qua Emy, “Tôi chẳng có gì để chơi cùng cô cả” …….BỐP.. Emy tát nó một cái đau điếng. Nó quay hẳn người sang một bên, nhíu mày. Hôm nay đã bị cô gái này tát 2 cãi, nó nhịn đủ rồi.
“Ya, cô thôi ngay cái trò này lại không? Cô…” nó chưa nói xong, Emy đẩy mạnh nó xuống đất, rất nhanh cô ta lấy balo của nó, dốc hết mọi thứ ra sàn. Đồ đạc, sách vở văng khắp nơi. Nó sững nhìn.
Park Mi đứng nhanh dậy, vội vã tiến đến Emy thì Emy giơ cánh tay lên..gì đây, cái tát thứ 3 của ngày sao??
Park Mi nhắm chặt mắt..
Chẳng có gì xảy ra cả, trừ việc một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy cánh tay của Emy giật lại khiến cô ta ngã nhào ra đằng sau..
Park Mi hoảng hốt nhìn. Là Jun.
“Em có sao không?” Anh vội vã tiến đến Park Mi, “Tôi nói tại sao không nghe lời hả? Bảo ra thì ra nhanh đi chứ!”
Đồ điên == Đồ Jun điên, cũng giống hồi trước vậy, lúc nào cũng quan tâm nó. Nghĩ đến nó chợt mỉm cười. Phải, nó nhớ Jun.
Park Mi liền cúi xuống nhặt lại sách vở bỏ vào balo. Jun nhận ra đầu gối rướm máu và một bên má đỏ của nó. Trong lòng anh như vừa có một ngọn lửa sôi lên.