CHAP 17: TRAO ĐỔI. (4)
Emy vừa đứng dậy vừa kinh ngạc nhìn người con trai cao thật cao vừa đến. So với chiều cao 1m72 của cô, chắn chắn thua xa một chàng trai 1m88 thế này. Và thề có Chúa lần đầu tiên cô thấy một người đẹp và quyến rũ như vậy. Nhưng rất nhanh cô nhận ra đó là ai..
“Anh..anh..Zeus??..” Emy lắp bắp, chưa kịp há hốc mồm thì ăn ngay cái tát từ Jun.
Chỉ là cái tát nhẹ thôi mà. (nhẹ ghê) thế mà cô ta ngã cả xuống. Cô ta nhìn Jun với đôi mắt sợ hãi. Cả đời cô chưa thấy ai đáng sợ như anh. Thân hình cao ráo mạnh mẽ đến nỗi người khác nhìn cũng phải e dè, đôi mắt sâu và lạnh rất lạnh, nhìn xuyến thấu tâm gan khiến người ta nổi da gà.
“Thôi, đi..” Park Mi nói rồi kéo tay Jun ra trường. Cho dù anh chưa nguôi cơn giận. Thậm chí anh còn phủi phủi tay như đụng vào một thứ dơ bẩn. Một cái tát tặng cô ta chưa nhằm nhò gì với những thứ Park Mi đã chịu đựng.
Còn Emy chỉ biết đứng trân trối nhìn theo bóng hai người.
Ra cổng đã thấy một chiếc LaFerrari bóng loáng đậu. Jun mở cửa cho Park Mi rồi trèo lên bên cạnh lái.
Chiếc xe đi rất êm và nhanh (Fe mà ^^) đến nỗi cảm giác như mọi thứ bên ngoài mờ ảo giống những cơn gió. Park Mi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính dù chẳng nhìn được cái gì vào cái gì.
Bỗng chiếc xe dừng lại. Nhanh vậy? Nó nhìn ra ngoài thì thấy xe đỗ trước một tiệm thuốc tây, còn dáng người cao ráo lạnh lùng của Jun đã đi đâu mất rồi.
5p sau, anh đi vào. Trên tay cầm một cái bịch nhỏ dễ thương. ==’ Nó đang nhìn khó hiểu thì..Jun nắm lấy cái chân dài và trắng muốt của nó đặt lên đùi mình.
Hớ? Nó trố mắt ra nhìn nhưng không dám hành động gì. Chỉ cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Mặt nó bỗng đỏ ửng lên..
Jun vẫn không nói không rằng lấy bông và băng cá nhân ra sát trùng cho nó. Bàn tay ấm áp của anh khẽ chạm vào vết thương một cách nhẹ nhàng hết sức. Mỗi lần chạm là nó cảm thấy bớt đau đi rất nhiều.
“Tôi..tôi có thể tự làm” nó nói, nhưng anh không quan tâm, vẫn cẩn thận băng vết thương lại.
“Xong rồi” Jun mỉm cười nhìn nó. Còn cái mặt nó phản chủ không chịu bớt đỏ đi.
Nhiều lúc nó chỉ muốn chạy đến ôm Jun, hôn Jun. Nói, “Anh chính là Jun rồi!” và Jun sẽ ôm lại nó, vò tóc nó. Hai người sẽ lại tiếp tục bên cạnh nhau, nó sẽ tiếp tục có thêm một lí do đáng sống.
Nhưng nó chỉ biết kìm nén nỗi nhớ và cảm xúc của mình. Nhìn Jun với đôi mắt đau khổ. Người mình yêu gần mình lắm. Nhưng mình chẳng thể làm gì..
“Bây giờ thì về nhà tôi” anh nói, cất bịch bông y tế đi rồi quay người hướng lại tay lái. Nó ngạc nhiên, “Tại sao lại về nhà anh?”
“Tôi bảo là tôi có chuyện mà” rồi chẳng để nó trả lời anh đã lao vùn vụt đi.
..
Trước mặt nó là một tòa dinh thự rất, rất lớn. Vườn cây rộng 15ha, phía sau nhà có một hồ bơi chiều dài 100m, trên lầu 3 của tòa dinh thự cũng có hồ bơi 50m. Trước cổng thôi cũng có 2 bảo vệ, một dàn người giúp việc mặc đồng phục riêng đang cúi chào ”thiếu gia”.Dưới gara, Park Mi khá ngạc nhiên khi thấy 1 con Limonase, 2 con Lamborghini, 1 Ferrari và chiếc LaFerrari Jun đang lái xuống đây. Trời ah == tại sao anh ta giàu nứt đổ vách như vậy chứ, quả là tập đoàn kinh doanh giàu nhất thế giới. Theo sau anh ta còn có cả vệ sĩ, những người được tuyển chọn kĩ lưỡng với thân hình đồ sộ và khả năng đấm đá tuyệt đỉnh.
“Ba mẹ anh có ở nhà không?” Park Mi hỏi, dù sao nó cũng sẽ không đươc thoải mái lắm nếu ông bà chủ tịch Zeus ở nhà.