CHAP 17: TRAO ĐỔI. (6)
“Cũng phải, được thôi, tôi sẽ làm” nó nói, dù biết sẽ khó khăn một chút. Nhưng vì người nó yêu nó sẽ làm hết.
“Cảm ơn em” anh cười nhẹ “Đổi lại, tôi sẽ giúp em bất cứ thứ gì”Nó cười cay đắng. Những điều nó muốn, anh làm được không? Nếu nó muốn ba mẹ và chi nó sống lai thì sao? Nếu nó muốn anh nhận ra nó thì sao? Nếu nó muốn làm tập đoàn Blue phá sản thì sao??
Càng cay đắng hơn, khi mà Jun đang tìm tung tích người con gái của anh, trong khi cô ấy đang ở trước mặt anh đây.
“Tôi muốn..” nó nói lạnh lùng “..anh hãy phá bảo mật của Blue”
Jun sững người nhìn nó, không ngờ nó lại có suy nghĩ phức tạp như thế này. “Ý em là muốn tôi hack thông tin của tập đoàn ấy? Nhưng tại sao?”Việc phá vỡ tường lửa* của một tập đoàn (lớn) không phải dễ dàng. Càng khó khăn hơn khi Blue làm ăn rất lặng lẽ, và tường lửa* của nó cũng rất khó hack.
(*tường lửa: kiểu bảo mật ấy, ngăn chặn người ngoài và các hacker)
“Tôi đòi hỏi có quá đáng không? Nếu anh không làm cũng không sao, tôi tự làm cũng được” nó nói. Đôi mắt nâu khẽ rũ xuống. Nếu Jun hack được Blue, anh sẽ biết rất, rất nhiều tài liệu bí mật quan trọng.
“Tôi sẽ làm” Jun nói, dù biết việc này sẽ hơi bất trắc. Nhưng thật sự, ngoài là một tổng giám đốc tương lai ra, bộ óc siêu việt của anh còn là một hacker chuyên nghiệp.
“Tôi về đây” nó thở dài nói. Vác cái balo đứng dậy.
“Tôi đưa em về” anh cũng đứng dậy nói.
“Thôi khỏi” nó cố gắng nói, kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra, ha, trớ trêu sao, nó đang giúp anh tìm ra chính nó, “Tôi sẽ đi taxi”
Biết chẳng ngăn được cái đứa cứng đầu như Park Mi nên Jun nói, “Vậy tôi tiễn em” rồi anh dắt tay nó đi xuống lầu.
Vừa lễnh khễnh theo Jun xuống sân mà Park Mi cứ ngơ ngơ. Nó muốn bật khóc nhưng không thể, chỉ biết vô thức nhìn bờ lưng dài và rộng của người con trai trước mặt. Jun, em đây này, nhìn em với con mắt khác..được không?
..
Ngồi trên chiếc taxi nó nhìn ra cửa kính. Khung cảnh bên ngoài quá sức rực rỡ, các cửa hiệu, trung tâm cứ thế sáng đèn, dòng người vẫn ngược xuôi vui vẻ như vậy. Chỉ có nó, bao năm qua không nhận ra, mỗi mình nó cô đơn và mệt mỏi giữa chốn này.
Trời cũng hơi sẩm tối, cô Shyn Hye chắc chắn rất lo, nghĩ đến nó lôi điện thoại ra, nhắn tin vài dòng cho cô yên tâm: “Con đi sang nhà bạn chút việc, quên gọi cho cô, bây giờ con về ngay”
Gửi xong tin nó khẽ cười nhạt, cô mà biết nó sang nhà (dinh thự mới 9 xác)Jun-con trai của tập đoàn Zeus thế nào cũng há mồm kinh ngạc.
“Cô gái ơi, đến rồi” bác tài xế khẽ gọi, trong lúc nó tính thiếp đi một chút. Nó giật mình, tay rút ví hỏi, “Bao nhiêu ạ?”
“Lúc cô lên xe có một người con trai trả tiền rồi, thậm chí không lấy lại tiền thừa. Anh ấy dặn phải đưa cô về tận nhà, còn cảnh cáo tôi cấm giở trò lừa gạt..chậc..thanh niên bây giờ biết chăm lo cho bạn gái quá” bác ấy mỉm cười nói.
“Vậy..vậy sao ạ?” nó hỏi ngạc nhiên, tên Jun này, đồ hâm ~ thế nhưng khóe môi nó khẽ cong lên tạo thành một nụ cười rất đẹp.
“Cô có một người bạn trai như vậy thật tốt” bác ấy nói “Anh ta là bạn trai cô phải không?”
“Không ạ, anh ấy..” nó tính nói, nhưng lại ngập ngừng, sau đó gương mặt đẹp như thiên thần khẽ cười nhẹ, “..đúng ạ, là..bạn trai cháu”
Xong rồi nó xuống xe, trên miệng vẫn chưa thôi cong cong. Ước gì, Jun là bạn trai nó thât. Ờ thì anh đúng là bạn trai nó-Ji May, nhưng đồng thời cũng không phải bạn trai nó-Park Mi.Nó thở dài đứng trước cửa nhà mình, mệt mỏi.
Không biết bao giờ, hay không bao giờ, Jun sẽ nhận ra người anh yêu là nó đây.
Au: rảnh rỗi post luôn. t5 có chap mới nhé.
Càng viết càng trách mình làm khổ Park Mi quá.