Tuyệt Đỉnh Siêu Trộm

Chương 4: Chương 4: Tập Huấn Tại Tâm




“Thiên tài một phần trăm là cảm hứng còn chín mươi chín phần trăm là mồ hôi - Thomas Edison”

***

Gần sáng, tại trung khu S.H.I.N.E...

- KHÔNG THẾ CHẤP NHẬN ĐƯỢC! - Đại uý tức giận giáng mạnh tay lên bàn, nhìn sang Erin.

Erin cúi mặt buồn bã, giờ cô như đứng giữa hai cực của cảm xúc, vừa là sợ hãi, lại vừa vui. Hai người đàn ông nọ, lúc nãy gương mặt còn khinh khỉnh, giờ lại ngồi yên trên ghế nhàn hạ chẳng làm gì. Tên xạ thủ Rebert khoanh tay nằm ngủ tự nhiên, còn gã Roger (cũng là người đột biến) thì chẳng hiểu nói gì không ngừng với Rebert, mặc dù hắn ta nằm khoanh tay ngay đơ từ nãy giờ rồi.

- Erin Backcliff, nghe tôi nói này! - Đại uý đang bực bội lại thấy cô không chú ý nên càng bực hơn. - Cũng may đám quân chặn cô lại là phiến quân tự do của J.O.E.R.K, nếu như là quân thật thì sao? Cô có tự vệ được không?

Erin cúi mặt. Cô là siêu nhân, là sản phẩm thành công nhất của tổ chức. Roger và Rebert dẫu sao cũng như cô, họ là con người, cũng phản ứng với súng đạn, có điều kỹ năng của họ vượt xa người thường. Nếu họ không chống lại đám phiến quân đó nổi, chắc chắn cô cũng bịt tai mà lẩn trốn. Thật sự cho đến bây giờ, cô vẫn quá hèn, vẫn là một tên trộm bẩn thỉu.

Vẫn là gương mặt ỉu xìu đó của Erin. Lúc cô quét mắt một vòng khắp căn phòng, định quay sang nghe Adop giáo huấn tiếp thì nụ cười ẩn ý từ góc nghiêng của Rebert lại làm cô chú ý.

“Cái tên này cười như thế là ý gì?”

Lão đại uý lại gọi tên cô lần nữa, kèm theo câu nói mà sau này chắc sẽ in rõ nhất vào tiềm thức cô lúc ở nơi này:

- Erin Backcliff, tên trộm này làm tôi điên mất thôi!

- CẠCH.

Chốt cửa lớn mở ra, một phụ nữ lớn tuổi xinh đẹp bước vào, chỉ tay vào Erin:

- Cô, tập huấn đặc biệt.

***

Hành lang của tổ chức, Erin vẫn đang lủi thủi từng bước theo chân bà ta, lòng rối như mớ bòng bong vì không biết nên nói gì trong lúc này.

- Cô tên là gì nhỉ? - Bà nói, vẫn bước đi.

- À, tôi là Erin Backcliff, bà là ai? Chắc cũng cùng cấp bậc với người lúc nãy, ông ta là đại uý đúng không nhỉ? Nhưng có vẻ chức vụ của ông ta là lớn nhất ở tổ chức này, sao lại chỉ là đại uý? Phải là đại tá hay đại tướng chứ? Mà đúng rồi, bà tên là gì? Bà sẽ tập huấn cho tôi đúng không?

Erin hỏi luôn mồm, chắc mẩm người đàn bà này sẽ dễ gần lắm vì bà ta cười khúc khích suốt nãy giờ, cô thậm chí còn nghĩ rằng bà ta thích cô từ cái nhìn đầu tiên. Bà vẫn yên lặng, gót giày vang đều đều trên sàn lát đá.

- Mà còn nữa, bà làm việc ở đây lâu chưa? Đại uý bảo tôi là siêu anh hùng gì gì đó, bà cũng biết điều đó chứ?

Erin hỏi tiếp, giọng điệu nhanh như thúc giục bà ta trả lời, cuối cùng dừng lại hẳn để nói câu cuối cùng vì bức xúc:

- Sao bà không trả lời tôi?

Bà ta yên lặng khẽ dừng lại...

- ĐOÀNG!!!

Sau khi rút súng thưởng cho cô một viên kẹo đồng với âm thanh chát tai xong, bà đút lại vào túi. Tuy nhiên cô nhanh mắt né được, nhìn bà một cách khó hiểu.

- Phản xạ nhanh, không hổ danh người đột biến do Adop chế tạo.

Bà ta cười nửa miệng, không quên tự giới thiệu:

- Eva Courteney, trưởng viện nghiên cứu S.H.I.N.E.

Erin nhìn lên Eva, nét mặt như người mất hồn. Ngược lại với cô, Eva chỉ nhếch môi, quay lưng tiếp tục đi, cũng chẳng cần quan tâm cô đang làm gì.

Erin đi sau lưng, trong đầu nghĩ ra muôn vàn viễn cảnh nếu cô có bị alien bắt đi sau lưng chắc bà ta cũng chẳng biết. Và cô cũng dần nhận ra tiếng cười khúc khích lúc nãy không phải từ bà ta.

Ở sân kính rộng lớn của tổ chức, Erin ngồi đối diện Eva, hai mắt cố gắng lảng đi nơi khác. Trái với cô, Eva nhìn thẳng vào mắt cô giống như Adop làm bất cứ ai ở vị trí của cô cũng phải lạnh sống lưng. Bà bắt đầu thật chậm rãi:

- Cô ở đây để làm gì?

Nghe xong câu hỏi quá đỗi đơn giản đó, Erin định trả lời ngay thì bất giác yên lặng. Hoặc là bà ta muốn biết cô tận tâm với tổ chức thế nào, hoặc bà ta muốn quở trách cô chuyện hôm qua, hoặc tệ hơn là bà ta muốn đuổi khéo cô.

- Sao không trả lời?

Đôi mày thanh tú của bà nhíu lại. Vậy, hẳn bà không có ý xấu.

- Tôi đến đây để tập huấn và... và cứu thế giới. Tôi không có ý định trở thành người xấu... - Erin cúi mặt lí nhí.

- Cô có chắc vào đây là không trở thành người xấu không?

Câu nói của Eva thay đổi toàn bộ dữ liệu về bà và Adop trong Erin. Không sai, tổ chức S.H.I.N.E bảo vệ thế giới, nhưng không chỉ thế, họ luôn gây chiến với các tổ chức khác, và vì những trận chiến của mình mà làm việc phi pháp, mà làm hại đến người dân. Vậy, không hẳn ở đây đã là tốt. Huống chi, mưu đồ của Adop còn lớn hơn thế rất nhiều. Trừ khử J.O.E.R.K, phi chính phủ, thế nên, làm việc với S.H.I.N.E, là vi phạm pháp luật, Và chắc chắn, mục đính chính của S.H.I.N.E là tham chiến và ôm lợi, không hoàn toàn là bảo toàn hoà bình cho thế giới.

- Không phải lo đâu, quý cô.

Eva kề điếu thuốc lên môi, hút một hơi dài. Bà nhìn sang khu tập của các chiến binh khác rồi lại trở lại đôi mắt Erin.

- Cô thấy Roger chứ? Và cả Rebert?

Cô gật đầu khẽ. Chỉ người đối diện mới có thể nhận thấy cái gật đầu đó, nhẹ nhàng, không chắc chắn hệt như gió thoảng mây bay hay như tâm trí của cô lúc này.

- Roger, là người đột biến đời đầu của tổ chức này. Còn Rebert, là người bình thường.

Erin nghe xong ba chữ “người bình thường”, đồng tử lập tức lay động. Cái gì cơ, trâu bò như hắn mà là người bình thường á?

- Bà đang đùa với tôi à? - Erin bây giờ mới lên tiếng. - Bà biết Rebert mạnh hơn Roger mà?

Eva gật đầu. Như đã nắm bắt được, bà nói ngay nhưng vẫn chậm rãi:

- Rebert ngày xưa mồ côi cha mẹ, được tổ chức mời vào vào năm hai mươi tuổi, tức tám năm trước. Trong lúc đó, hắn đã là một xạ thủ có tiếng, nhưng không như bây giờ.

Eva vừa kể vừa ngừng khiến Erin vừa tức vừa hồi hộp. Nhận ra điểm sai trong câu nói của bà, cô đứng phắt dậy bác bỏ:

- Mời vào sao? Tại sao lại là mời vào? Bà có nhầm không vậy?

Eva ngừng lại trong một khắc, nhắm mắt lắc đầu thay cho chữ “không“.

- Rebert đã cố gắng rất nhiều trong tám năm qua, hắn là người bình thường. Và giờ, hắn mạnh hơn cả Roger, người đột biến.

Erin ngồi xuống, lòng mừng khấp khởi vì chắc mẩm ở đây đào tạo rất tốt, cô thậm chí còn tưởng Rebert được sử dụng loại huyết thanh tốt hơn nhiều so với cô. Nhưng niềm phấn khởi của cô lập tức vụt bay khi Eva chẳng nói chẳng rằng đứng dậy đi về phía cửa.

- Bà... không tập huấn cho tôi sao? - Erin nói, cố gắng lớn tiếng hết cỡ để bà ta nghe thấy.

Đôi chân thon thả của Eva dừng lại một lúc, bà mở cửa, quay lại nói với cô:

- Tại sao lại là tập huẩn? Tiểu thư bé nhỏ à, Rebert, và cả Roger, họ không được tập huấn ở đây, mà là tập huấn trên các trận chiến.

Erin nghe thế, mặt đần ra. Nhưng cô hiểu từng lời từng chữ bà nói. Tám năm, trên những trận chiến, trở thành một người như vậy. Cô hiểu ở S.H.I.N.E, những trận chiến khắc nghiệt đến mức nào. Cả Roger, cô từng thấy những vết sẹo trên lưng và vai hắn. Sức mạnh không tự nhiên mà có, chỉ là cách chúng ta có nó qua một giai đoạn hào hùng và đáng tự hào như thế nào.

Trong phòng họp, Rebert vẫn nhắm hờ mắt, gật gù trả lời những câu hỏi như tra khảo của Roger.

“Rebert, anh có định giúp cô ta không?”

“Sao lại ngủ rồi? Trả lời đi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.