Edward đi dọc hành lang tầng 3, tiếng bước chân bị tấm thảm mềm mại bên dưới làm tiêu biến.
Một bên tường treo rất nhiều khung ảnh, cách một tấm lại có một giá nến. Bên còn lại là cửa sổ hướng ra vườn. Kết cấu ngôi nhà này khiến Edward
nhớ về ngôi nhà ở ngoại ô London. Cả căn nhà luôn tràn ngập ánh nắng nhờ cửa sổ kéo dài tới mặt đất. Ngôi nhà đó cũng chẳng kỳ lạ lắm nếu chủ
nhân của nó không phải là một ma cà rồng.
Bức đầu tiên của hành lang là Nolan trong bộ quần áo quý tộc rườm rà. So với thẩm mỹ bây giờ mà nói thì nực cười hết sức. Một loạt sau đó đều vẽ một đối tượng. Cô gái với mái tóc vàng lượn sóng. Khi thì đứng trong
vườn hoa, khi thì ngồi trên một chiếc ghế sang trọng, khi thì đang đọc
sách,…Mặc dù kiểu tóc lẫn màu sắc đều khác biệt nhưng không khó để nhận
ra đó là Ella. Người vẽ ra bức tranh hẳn là một hoạ sĩ xuất sắc. Đôi mắt cô được vẽ rất có thần, rất giống. Edward có cảm tưởng đôi mắt ấy đang
ánh lên ý cười.
“Con bé rất đẹp phải không?” Edward quay đầu lại, phát hiện ra Nolan
đang đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Anh ta đang chăm chú nhìn bức tranh
Ella đang ngắm một bông cẩm tú cầu.
“Ừm, phải.” Edward gật đầu. ” Nhưng tôi có thể hỏi anh một chuyện
không?” Nhận được sự đồng ý của người đối diện, Edward mớii nói tiếp.
“Tại sao mái tóc của cô ấy bây giờ lại có màu đen?”
“Cậu thấy màu tóc bây giờ của Ella không đẹp sao?” Nolan đột nhiên hỏi.
“Kh..không…”
“Không đẹp?” Giọng của Nolan đã lên hai tông.
“Kh…không..phải vậy…” Edward lắp bắp.
“Hì hì, tôi hiểu ý cậu mà.” Nolan vỗ vai Edward tỏ vẻ thông cảm nhưng
miệng lại cười giảo hoạt. Edward vô lực, sao anh em nhà này cứ thích
trêu chọc người khác vậy nhỉ?
“Thật ra hơn 100 năm trước đã xảy a một chuyện. Chuyện này rất khó nói
nhưng mà nó phức tạp lắm. Sau chuyện đó, Ella không những cắt phăng mái
tóc của mình nó còn nhuộm thành màu đen. Cậu không biết đâu, mái tóc
trước đây của con bé đẹp lắm. Lượn sóng óng ả như màu của kẹo mạch nha,
mang theo hương vị ngòn ngọt.” Nolan tiếc hận. Lúc đó trông em gái mình
mới đoan trang, thục nữ, yểu điệu làm sao! “Này, Edward? Cậu không sao
chứ?” Anh huơ huơ tay trước mặt Edward hình như đang ngẩn người.
“Không..có gì…Tôi đi tìm Ella” Dứt lời liền chạy mất tăm, bỏ lại Nolan đang không hiểu đầu cua tai nheo gì.
***
Cánh cửa lặng lẽ mở ra, Lambert bước vào đồng thời nhẹ nhàng đóng lại
cánh cửa sau lưng. Phòng khách chỉ còn lại một chiếc đèn bàn đang sáng.
Lambert rút tập phong bì từ trong chiếc áo khoác của mình và trải những
tờ giấy ở bên trong lên bàn.
Cái tên ‘Leila St.Claire’ rõ ràng, nằm ngay đầu trang như đang chế nhạo
Lambert. Chế nhạo sự ngu ngốc của anh, chế nhạo quyền lực của anh trong
gia tộc Prince và chế nhạo sự tự phụ của anh. Người con gái trong tấm
ảnh bên cạnh càng chói mắt hơn. Anh đã từng gặp cô ta, thậm chí uống trà cùng nhau. Vậy mà anh lại không nhận ra! Là anh quá tự tin hay là cô
nguỵ trang quá kỹ?
***
Carlisle ngồi một mình trong phòng sách. Trước mặt ông là tập phong bì
đã ố vàng. Ông cầm lấy quyển nhật ký đã sờn rách, chậm rãi mở trang đầu
tiên. Bên trong rơi ra một tấm ảnh. Thời gian đã làm mờ tấm ảnh nhưng
Carlisle vẫn nhìn ra mái tóc lượn sóng của một cô gái đang mỉm cười.
Bỏ qua bức ảnh, Carlisle tiếp tục lật từng trang giấy của cuốn nhật ký.
Tờ thứ hai trên cùng bên tay phải là một dòng chữ ngay ngắn viết bằng
bút mực nước nay đã bị nhoè. Edward Mason. Chủ nhân của cuốn nhật ký tên là Edward Mason.