Chương 8: Buổi Biểu Diễn
Trời đã trở lạnh, từng hơi ẩm thấm vào da thịt mang theo sự rùng mình nhẹ. Phỏng đoán bây giờ có lẽ cũng đã 20 giờ hay 20 giờ 30 phút gì đấy, cũng không còn sớm nên Tử Kỳ định về nhà nhưng bước chân không hiểu sao lại đi về hướng ngược lại, có lẽ là... tìm kiếm một thứ gì đấy. Cô cứ bước, cứ bước, chẳng mấy chốc lại đến một nơi ồn ào, náo nhiệt, đâu đó vọng ra những giọng hát trong veo, trầm ấm xen lẫn cả mạnh mẽ.
Cảm xúc kì lạ đến khó tả? Phải chăng cô đã lỡ quên mất thứ gì đó?
”Tử Kỳ” tiếng gọi vọng ra từ phía sau
Cô đứng khựng lại, nét mặt rối rắm khi nãy biến lại lạnh tanh, vô cảm như thường. Cứ tưởng như người lúc nãy hoàn toàn không phải là cô. Cô đứng im tại chỗ chẳng quay lại mà cũng không tiếp lời, cứ thể chờ người nọ chạy đến trước mặt mình.
”Em... hộc... Em là Hạ Tử Kỳ... phải không?” Người nọ thở dốc, trong đôi mắt lóe lên vài tia vui mừng rồi dần dần ổn định lại nhịp thở.
”Chị là Bối Tiểu Ngọc*, quản lí của TFBOYS, hân hạnh được là quen”
*Cái tên không có thật nhá :)))
”Hân hạnh” Cô đáp cho có lệ.
”Ưm, vậy em đi theo chị đến chỗ biễu diễn nào” Cô gái ấy kéo tay Kỳ đi
”Không”
”Nào đừng ngại, nãy giờ chị cực khổ lắm nha, phải đứng chờ em suốt một tiếng đấy. Nếu bây giờ em không đi thì Tiểu Nguyên đảm bảo sẽ bơ chị luôn đấy. Làm ơn đi nha. Tiểu Kỳ Kỳ xinh đẹp” =_=|||
”Tiểu Nguyên?”
”Ừm, chính là Vương Nguyên nói với chị phải đứng chờ em đến buổi biểu diễn này không thì em ấy sẽ không hát, không ăn uống,... bla bla blo blo...”
Cô trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cũng để cho người con gái lạ mặt này kéo mình đi
”Cuối cùng cũng đến rồi” Chị Tiểu Ngọc than thở, khó khăn lắm hai người mới có thể chen qua cái đám ồn ào kia để đến được đây.
Tử Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh khẽ nhăn mày. Quá ồn ào khiến cô có cảm giác khó chịu.
Nơi đây có vẻ (?) rất rộng lớn với ánh đèn flash sáng chói và những chiếc đèn led lấp lánh đủ màu, những tiếng hò hét, chen lấn,... Tất cả thật hỗn độn. Cô ngồi ở dãy ghế giữa đầu tiên - nơi có thể dễ dàng quan sát ba người và ngược lại.
A, cậu ấy/ em ấy cuối cùng cũng đến rồi. Người nào đó thầm nghĩ rồi bỗng nhiên lại hát một cách hăng say nhất có thể.
Cô ngồi vào ghế, lấy headphone nhét vào tai rồi cứ chăm chú bấm liên tục vào điện thoại mà không hề ngước nhìn lên lấy một lần.
”Tử Kỳ nè, em là người Nhật nhỉ?” Tiểu Ngọc gợi chuyện mặc dù 'bà cô già' này đã biết từ một tên nhanh miệng nào đó.
Cô gật đầu nhẹ.
“...” Tiểu Ngọc rơi vào một phút trầm lặng.
Nói ít vậy thì biết tìm chủ đề gì để nói đây? May mà Nguyên Nhi bảo rằng Tử Kỳ có vẻ ngoài khá lạnh lùng nhưng tính cách thật sự thì cũng không đến nỗi chứ không bắt một người như cô ngồi gần cái 'tảng băng di động siêu cấp thứ hai' này thì 'không rét mà run' đấy. Tiểu Ngọc khóc thầm trong lòng, nét mặt gượng gạo thay đổi một cách nhanh chóng trở lại như thường.
”Ừm, em chuyển đến đây được bao lâu rồi?”
Tử Kỳ rơi vào im lặng, dường như chỉ chú ý đến những dòng chữ đen trắng trên màn hình điện thoại.
Này thì, đây có phải là độc thoại không nhỉ? 〒▽〒. Tiểu Ngọc bỗng nhiên có cảm giác rất thông cảm cho Tiểu Nguyên bé bỏng nhà mình. Hu hu, chị sai rồi a, có phải em đang trừng phạt chị không vậy?... Thôi thì mặt dày hỏi lại vậy.
”Em chuyển đến Trung Quốc được bao lâu rồi?”
Cứ tưởng lần này sẽ lại 'ăn bơ' như lần trước nữa nhưng không, Tử Kỳ lại trả lời:
”Bảy...”
Tiểu Ngọc bỗng nhiên sáng mắt lên khi thấy cô trả lời mình, mắt sáng lên không kém gì đèn flash vội đến nỗi cướp luôn cả lời đang nói dang dỡ của cô, tấn công bằng một tràn từ ngữ chuẩn âm địa phương.
”Em đến được bảy ngày rồi à? Em thấy nơi này thế nào? Điều kiện sống nơi đây có tốt không? Em du học cùng ba mẹ hay là một mình? Tại sao không chọn Bắc Kinh mà lại chọn Trùng Khánh? Em đã đi tham quan nơi đây chưa? Có cần chị đưa em đi tham quan không, chị rất rảnh và rất sẵn lòng...” (Đã lượt bỏ 1000 từ)
Tiểu Ngọc nói xong rồi vẫn chưa thấy câu trả lời. Chẳng lẽ lúc nãy chỉ là ảo giác? Hay là mình nói nhanh và nhiều tiếng địa phương quá nên em ấy không hiểu nhỉ? Tiểu Ngọc nghĩ ngợi rồi cảm thấy hối lỗi, chắc là do mình nói nhanh quá. Lại tiếp tục khóc than, coi như ấn tượng đầu của cô bị phá hủy sạch rồi.
Nhưng lát sau lại nghe thấy Tử Kỳ nói khá nhiều cậu ngắn khó hiểu.
”Bảy năm. Được. Tạm ổn. Một mình... Chưa. Không...”
Những câu ngắn này ban đầu Tiểu Ngọc nghe chẳng hiểu cái gì cả, nó y như là đoạn một đoạn mật mã vậy nhưng sau một hồi ngẩm nghĩ thì cô mới biết đó là đáp án của từng câu hỏi nãy giờ mình được ra nhưng... hình như có một câu em ấy chưa trả lời thì phải?
”Tại sao em lại chọn học ở Trùng Khánh vậy?” Tiểu Ngọc hỏi lại, có lẽ cô nghe sót cũng nên.
“...”
“...” Chính thức không nghe lầm. Em ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi này.
Haiz. Tiểu Ngọc cảm thấy bất lực, không muốn nói gì thêm nữa, lẳng lặng rút lui khỏi cuộc trò chuyện nhàm chán này và tận hưởng âm nhạc.
Tử Kỳ ngồi im, ngón tay cô khẽ dừng lại trên bàn phím khi vừa mới nghe nhắc đến câu hỏi đó
”Lại sao em lại chọn học ở Trùng Khánh vậy?”
...
”Tại sao mày lại đến Trùng Khánh để làm gì?... Mày không nên đến đó. Không được phép”
...
Đúng vậy. Tại sao cô lại đến?
Tử Kỳ nở một nụ cười chua chát, bỗng đâu đó lại nghe thấy một tiếng nhạc du dương, mềm mại, giải tỏa hết những suy nghĩ phức tạp trong đầu cô.
”Tôi đến thành phố của em
Đi qua con đường em đã từng đi.
Tưởng tượng những ngày không có anh
Em cô đơn đến như thế nào.
Cầm bức ảnh mà em tặng
Vẫn còn phố quen thuộc kia
Nhưng lại chẳng có bóng hình em.
Chúng ta đã không thể quay về ngày đó được nữa...”
(Đã lâu không gặp - Dịch Dương Thiên Tỉ)
Từng giai điệu nhẹ nhàng thốt lên kiến cô xoa dịu đi cái cảm giác mệt nhọc khi nãy. Cô ngước nhìn lên phía khán đài, nơi phát ra giọng hát ấy. Bên trên là một cậu con trai cao gầy với mái tóc trung phân, cậu mặc trên mình bộ áo thun đơn giản, đôi mắt nhìn xa xăm đượm buồn theo bài hát.
Thiên Tỉ đang hòa vào cảm xúc của dòng nhạc bỗng nhiên cảm thấy có một đôi mắt nhìn mình đến thấu tận tâm gan, cậu theo đà đảo mắt quan sát bỗng giật mình một cái, giai điệu đang hát có chút trùng xuống, hai vành tai bỗng đỏ đỏ lên. Cậu cố gắng lấy lại bĩnh tĩnh rồi hát tiếp như không có chuyện gì xảy ra.
Tử Kỳ thu lại tầm nhìn của mình và nhắn tin cho một ai đó.
”Dịch Dương Thiên Tỉ?”
”Hửm, cậu cần hỏi người mày để làm chi vậy?” Người bên kia thắc mắc nhắn lại.
”Nhanh”
”Khụ, được rồi, đúng là chẳng bao giờ mọi móc được thông tin gì từ cái cục đá này mà. Ai, số mình đúng thật khổ mà, từ lúc nào lại chuyển qua nghề thám tử rồi”
”Nhiều lời”
”Haiz~ được rồi, Thiên Tỉ - đại thiếu gia tập đoàn Nam Tỉ Yi đứng nhất nhì Trung Quốc và đang có tiềm năng phát triển vượt trội. Gia đình gồm có bốn người là bố mẹ, Thiên Tỉ và cậu em trai mới ba tuổi – Nam Nam. Quê quán ở tại Bắc Kinh nhưng do có một số công việc nên phải chuyển đến Trùng Khánh. Tính tình lãnh băng, ít nói, chỉ số IQ cao ngất ngưỡng, được coi là một học bá và có khá nhiều tài lẻ, là người khá tuân thủ quy tắc do sinh sống trong một gia đình có truyền thống lâu đời. Là một người có khá nhiều tài năng nổi trội nhất là nhảy a~ , mang chất giọng trầm ấm, êm tai. Lúc nhỏ đã từng tham gia vào khá nhiều chương trình truyền hình và một số phim ngắn nên cũng khá nổi. Là fan cuồng của G-Dragon. Tuy sống trong một gia đình gò bó nhưng cậu vẫn có một sở thích khá con nít đó là sưu tầm gấu rillakuma... và cực cuồng em trai. Bộc phát một số tính cách khác khi ở bên hai người đồng đội của mình là Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên. Cả ba đều là thành viên nhóm nhạc TFBOYS nổi tiếng nhất hiện nay... Hết rồi” Người bên kia xoa xoa đôi tay ê ẩm của mình thầm than vãn.
”Vương Tuấn Khải?”
”Nữa hả??? Nãy giờ tớ mỏi tay lắm rồi đấy.”
”Nhanh”
”Vương Tuấn Khải, con gia đình khá giả, bố là một tài xế taxi, mẹ là nội trợ, là con một nên rất được bố mẹ yêu thương. Học lực giỏi, là con ngoan của thầy cô. Sở hữu khuôn mặt điển trai với nụ cười ấm áp đã làm đổ không biết bao nhiêu trái tim của thiếu nữ. Lớn hơn cậu một tuổi. Rất biết quan tâm đến người khác...bla bla blo blo.”
”Có cần giới thiệu luôn thành viên cuối cùng Vương Nguyên không?” Giọng bên kia có vẻ hào hứng.
”Không cần” Cô nhắn một câu cực phũ làm cảm xúc của người nào đó bỗng dưng tụt hẳn.
” Vậy được rồi, mà cậu hỏi mấy cái này để làm chi vậy?”
”Phiền phức”
”Nói trước cho cậu biết trước nhá, đừng có mà đụng vô Thiên Thiên nhà tớ nha. Đây là điều cấm đấy. Hừm.”
”Đã biết”
Chậc, đúng là hết cách với con người này.
___End Chap___