Tiết trời se lạnh, dòng người vội vã ngược xuôi, tấp nập. Những chiếc ô đủ màu thấp thoáng lướt qua dưới cơn mưa nhè nhẹ. Đâu đó lại vang lên một bản giao hưởng sâu động lòng người.
Vương Tuấn Khải khẽ động mí mắt, ngước nhìn nơi hoàn toàn xa lạ này trong đầu bỗng hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng: Đây là đâu?
Anh đẩy chiếc chăn đắp trên người ra định bước xuống thì lại cảm thấy có một trận đau nhức truyền đến.
”Em cứ nằm yên đó đi, chưa gì mà đã muốn chạy đi lung tung rồi”
Tiểu Ngọc bước vào thấy một màn này thì không hài lòng, khẽ thở dài. Cô đặt thức ăn xuống rồi ngồi xuống ghế cạnh đầu giường bắt đầu sang thức ăn.
”Chị Ngọc, đây là đâu vậy?”
”Bệnh viện”
”Sao em lại ở đây?”
”Haiz~ , thì em bị chấn thương ở chân trong lúc đưa Tử Kỳ về nhà rồi sau đó lại ngất đi nên họ đưa em đến bệnh viện rồi gọi điện cho bọn chị”
”Sao biết số chị mà đưa?” Vương Tuấn Khải chau mày khó hiểu.
”Chị cũng không rõ”
”Mà em làm gì để bị thương vậy, thế thì sao mà đi biểu diễn tiếp đây”
”Tai nạn nhỏ thôi” Anh nhún vai rồi vươn người lấy miếng táo đã được gọt sẵn.
”Ừ, nhỏ lắm xém tí nữa là khỏi đi đứng gì luôn” Tiểu Ngọc nhíu mày tức giận.
”Hề hề” Tuấn Khải cười ngu hai tiếng, mặt chẳng khác gì thằng hề.
”Vậy mà vẫn còn cười được, chẳng phải hôm qua chị bảo hai em đi taxi rồi sao lại đi bộ để xảy ra tai nạn.”
”Thì định đổi không khí ấy mà, chị biết em có thích mùi máy lạnh trong mấy xe đấy đâu. Đừng giận mà, em sẽ không tái phạm nữa đâu”
”Chẳng biết lo lắng cho bản thân gì cả. Được rồi, tạm tin vậy.”
”Yes sir”
”Nguyên Nguyên với Thiên Thiên đi học rồi hả chị?”
”Ừm, trưa các em ấy sẽ đến thăm em”
”Vậy còn...”
”Tử Kỳ hẻ? Chị không rõ. Sau khi đưa em vào đây rồi thì mấy người đó gấp rút chạy nhanh về nhà nên chị không thể hỏi han tình hình gì nhiều”
Tuấn Khải rơi vào trầm tư suy nghĩ của chính bản thân, đôi mắt mông hướng về phía cửa.
*
”Cốc cốc”
”Mời vào ạ”
Vương Tuấn Khải ngước nhìn tổng thể người đàn ông lạ mặt vừa mới bước vào. Khuôn mặt đứng tuổi với bộ vet lịch sự làm ông trở nên nghiêm nghị và đứng đắn. Nét mặt rắn rỏi mang phong cách Tây Âu nhưng lại xen một chút Đông phương, tựa như người Nhật. Đôi mắt sắc bén xen chút nhu hòa và... hứng thú. Anh bỗng giật mình với suy nghĩ này, sao lại là hứng thú.
”Cháu có con mắt rất tốt” ông ta khẽ mỉm cười, cảm thấy rất hài lòng về con người phía trước mặc dù chính bản thân mình bị đối phương dò xét từ nãy đến giờ.
”Cảm ơn nhiều ạ. Mời bác ngồi” Anh bỗng thu lại tầm mắt, có chút không hiểu về lời nói của đối phương.
”Xin hỏi...”
”Ta là Khương Nhậm Huỳnh, cha của Hana-chan, cô bé đã được cháu đưa về. Ta muốn đến đây để cảm ơn cháu”
”Dạ không có gì, là đàn anh khóa trên nên việc này là bình thường ạ” Anh lễ phép nói, thắc mắc trong đầu lại càng tăng lên nhưng anh lại ngại mà không dám nói ra.
”Ta muốn cháu có thể chiếu cố con bé nhiều hơn. Tính tình nó có đôi chút lãnh khốc là thế nhưng nó lại rất dễ mềm lòng. Ta nghĩ khoảng thời gian qua ta đã quá vô tâm mà bỏ mặc con bé, chắc nó rất ghét ta nên ta mới đành nhờ cậy vào cháu vậy” Khương Nhậm Huỳnh nói, đôi mắt mang theo một tia đau đớn tột cùng.
”Vâng”
”Cháu có một thắc mắc, không biết có nên hỏi hay không?”
”Cháu cứ nói, nếu biết ta sẽ trả lời”
”Thật ra thì cháu chỉ cảm thấy hơi lạ, vì sao bác họ Khương mà Tử Kỳ lại họ Hạ ạ?”
”Tên tiếng Trung của con bé là Hạ Tử Kỳ sao?” ông thoáng ngạc nhiên rồi trở lại điềm tĩnh như ban đầu.
”Haiz~ đó là tên do vợ ta đặt, Hạ Vũ San San là tên cô ấy.” giọng ông bỗng trở nên khàn đục.
”Vâng”
...
Cuộc đối thoại sau đó kết thúc rất nhanh gọn.
*
Vương Tuấn Khải đưa đôi mắt nhìn xa xăm, trong đầu bỗng nhớ đến một hình bóng và cái tên quen thuộc.
Anh lấy điện thoại ra, tay tự động nhấn thoăn thoắt vào phần mềm lưu trữ ảnh. Tấm ảnh quen thuộc ngày nào bỗng hiện rõ trước mắt, bên trong là ba đứa nhóc đứng cười rất vui vẻ. Tuy hơi mờ nhưng vẫn đủ để nhìn thấy từng nụ cười hạnh phúc trên mỗi gương mặt.
*
”Này này, chúng ta chụp một bức ảnh làm lưu niệm đi, có gì sau này còn biết mà tìm. 'Tỷ Tỷ' và tiểu Nguyên mau đến đây nhanh nào”
”Aiyo, tới liền, tới liền”
”Tiểu Khải mau mau chụp hình kỉ niệm rồi lại ăn thịt nướng”
...
”Á Hana, cậu chụp xấu quá. Sao mặt tớ méo sệt vậy?”
”Không phải do tớ, là do cậu không đẹp á”
”Chụp lại đi”
...
”Hana ngốc, sao lại đội vòng hoa cho cả ba thế kia, bọn tớ là nam nhi đấy nhé”
”Xùy, cậu không đội thì thôi. Tớ và 'Tỷ Tỷ' đội. Lêu lêu...”
” Tiểu Khải, mau nói anh cũng không đội vòng hoa đi”
”A, nó cũng đẹp mà, anh cũng thích đội”
”Hehehe, cậu đừng mong sẽ lôi kéo được 'Tỷ Tỷ' nhé“.
”Tức chết mất. Hai người thật quá đáng.”
*
Hồi niệm thật lâu, môi anh lại bất giác nhoẻn nụ cười.
Là em phải không, Hana?
*
Chỉ có em mới khiến tim tôi bỗng lỡ nhịp.
Cũng chỉ có em tôi mới biết được tình yêu đẹp đẽ nhưng đau khổ đến nhường nào.
Là kiếp duyên trói buộc hay là định mệnh an bài.
***
04-12-16