Phiên ngoại 1: Cuộc Gặp Gỡ Của Ba Đứa Nhóc.
Sáng, mặt trời vươn mình thức giấc đón chào ngày mới. Từng làn gió mùa hạ lướt nhẹ qua phiến lá, lấp lánh khẽ rơi từng giọt sương mai còn đọng lại. Thấp thoáng nhìn thấy cầu vồng bảy sắc sau cơn mưa hôm qua. Những bông hướng dương nở rộ rồi héo tàn, nhưng rồi lại vươn lên mạnh mẽ đón nhận ánh nắng sớm mai của ngày mới. Cả cánh đồng đượm một màu vàng tươi, rực rỡ chạy dài đến tận chân trời. Đâu đó trong một khu vườn gần cánh đồng hướng dương ấy lại vọng ra tiếng cười đùa ríu rít của trẻ thơ.
”Tiểu Khải, tiểu Khải, mau mau ném qua đây” Giọng nói con nít mang theo chút ngọt ngào vang lên, cậu nhóc không ngừng thúc giục người đối diện.
”Bên này, bên này, chụp lấy nè tiểu Nguyên Nguyên”
Tiểu Khải nhanh nhẹn ném qua chỉ điều lực hơi mạnh làm trái bóng bay vút qua đầu tiểu Nguyên rồi lăn ra sau bụi cây. Hai cậu nhóc cùng chạy đến đó xem xung quanh nhưng lại không hề thấy vật mà mình đang tìm kiếm.
”Ủa, nó lăn đi đâu rồi ta?”
”A, tiểu Khải lại đây xem nè. Ở đây có một cái lỗ hổng rất lớn nha~”
”Có thể nó lăn vào trong đấy đó” Tiểu Khải nhanh nhanh chạy tới.
”Chui vào xem thử” Tiểu Nguyên ngồi xuống rồi nhanh nhẹn bò tới chỗ cái lỗ hổng. Cậu nhóc đang định chui qua thì đầu lại đụng phải một vật thể gì đó bèn la oai oái lên:
”Á, ma maaa...”
'Vật thể lạ' ló đầu ra khỏi lỗ hổng với trái banh của hai cậu nhóc, đôi mắt đen to chớp chớp liên hồi.
”Ma... ma là gì? Nó ở đâu?”
Hóa ra lại là một cô bé.
Cô nhóc đứng dậy phủi phủi bụi đất trên người rồi tiến đến chỗ hai cậu. Cô giương đôi mắt màu đen to tròn lặng lẽ qua sát hai người. Một cậu nhóc đáng yêu đang sợ hãi núp sau lưng một cô nhóc cá tính, cô nhóc đó cũng hơi e dè nhìn cô. Sau khi quan sát một hồi, cô nhóc lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này:
”Này... hai bạn... là... người ở đây a?” Cô nhóc chớp chớp mắt cười thân thiện, giọng ngắt quãng không rõ ràng.
”Nga đúng vậy, bọn tớ sống ở đây a~” Tiểu Nguyên trút bỏ tâm trạng sợ hãi của mình rồi đưa cả ba ra khỏi bụi cây.
”Woa, nơi này thật đẹp”
”Cậu tên gì vậy? tớ là Vương Nguyên, năm nay tám tuổi” Tiểu Nguyên bắt chước người lớn ưỡn ngực dõng dạc nói.
”Hửm? Vua tiền? Người giàu? Địa chủ? Quý tộc?” Cô bé thắc mắc với cái tên 'ngồ ngộ' của tiểu Nguyên.
”Không phải vậy nha, là Vương Nguyên a. Vương trong Vương Nguyên hảo hảo đẹp trai, Nguyên cũng trong Vương Nguyên hảo hảo đẹp trai” Tiểu Nguyên lên tiếng phản bác. (tự luyến max level từ nhỏ -_-)
”Vương Nguyên?”
”Phải phải, cậu có thể gọi tớ là Nguyên Nguyên hoặc tiểu Nguyên Nguyên đều được, ai cũng đều gọi như vậy a”
”A, 'đồ chưa sử dụng' phải không?” Mắt cô nhóc sáng lên.
“...” Tiểu Nguyên.
“...” Tiểu Khải.
Tiểu Nguyên chính thức cứng họng, cậu nhóc thật sự muốn lấy đống thức ăn đập vào đầu mình. Thật sự thì đâu cần phải dịch nghĩa tên người khác ra đâu với lại tên cậu đẹp như thế sao lại bị dịch thành cái kiểu như vậy?
”Tiểu Nguyên, tớ tên là... Hanako Yunamiri, tám tuổi, rất vui được làm quen” Cô nhóc nói luôn một hơi như đã được học thuộc lòng.
”Ha... Ha gì cơ?” Tiểu Nguyên bỗng cảm thấy choáng váng với cái tên quá lạ của cô bé.
”Có thể gọi là... Hana - chan” Hana sờ sờ đầu ngượng nghịu.
”Vậy tớ gọi là Hana nhé. Mà cậu thật dễ thương nha”
Tiểu Nguyên trầm trồ khen ngợi rồi ngắm nhìn cô nhóc trên mặt. Hana có khuôn mặt trắng hồng với đôi má phấn nộn nhìn muốn véo yêu, mái tóc màu đen xoăn xoăn được cột thành hai nhúm nhỏ thả loăn xoăn trước ngực, phía trên đầu còn đính thêm một cái nơ nơ màu trắng. Cô nhóc mặc một bộ yukata* màu hồng đào đơn giản, quanh eo được buộc một chiếc nơ màu đỏ trông khá đáng yêu.
*Yukata: Trang phục truyền thống của Nhật Bản, được mặc vào mùa hè, ít lớp và mỏng hơn kimono.
”Mà cậu là người nước ngoài à? Bộ đồ này nhìn quen quen... A trên ti vi hình như có chiếu về bộ đồ này. Vậy cậu là người Nhật hả?”
”Đúng vậy... tớ là con lai... Quê ngoại ở Trung Quốc nên về thăm... sẵn tiện đi tham quan chơi”
”Ra vậy. hèn gì ngữ âm của cậu nó hơi là lạ” Tiểu Nguyên cười vui vẻ nói
”À, mà 'cô bé' xinh đẹp này tên gì vậy?” Hana quay sang người nãy giờ bị bỏ rơi cất giọng nói.
Tiểu Khải nghe thấy cô nhóc hỏi mình thì bỗng nhiên đỏ mặt, còn tiểu Nguyên thì do không nghe rõ mấy lời của cô nhóc nên cũng chẳng để ý, cứ thế mà nói ra như bình thường.
”Anh ấy là tiểu Khải nha”
”Họ Tiểu tên Khải hả?” Hana thắc mắc, bởi vì trước giờ cô chưa nghe bố mẹ nói qua là có họ như vậy.
”Không phải. Là gì ấy nhỉ? Tiểu Khải nè, tên anh là gì?” Nguyên mù mịt hỏi.
”Ưm... là Vương... T...” Tiểu Khải lí nhí đáp nhưng vẫn còn chưa nói xong thì đã bị cậu xen vào.
”A là Vương Tiểu Khải” Tiểu Nguyên vỗ đùi đôm đốp cho sự nhanh trí của mình. =.=
”Không... ph...” Tiểu Khải định phản bác lại nhưng nhanh chóng bị Hana cướp lời.
”Woa, 'công chúa nhỏ vui vẻ'. Tên này thật đẹp nha. Rất vui được làm quen với hai cậu Tiểu Song Vương”
Tiểu Khải im lặng thầm cười khổ trong lòng. Rõ ràng bố mẹ cậu bảo tên này có nghĩa là 'chàng trai hảo soái' nhưng sao giờ lai thành 'tiểu công chúa vui vẻ rồi'. Cậu nhóc rất muốn nói nhưng lại e dè không thốt lên được lời nào.
”Hana này, sao cậu lại gọi bọn tớ là 'Tiểu Song Vương' a” Tiểu Nguyên thắc mắc tỏ vẻ không hài lòng.
”Vì hai cậu... cùng họ a~”
”Nhưng mà tớ không thích gọi vậy đâu, tiểu Khải lớn hơn mình một tuổi đó nha” Tiểu Nguyên hằn học (thế thì liên quan gì=.=)
”Chín tuổi cơ à? Vậy Hana - chan gọi tiểu Khải là 'Tỷ Tỷ' nhé... tớ thấy ở trên phim người ta cũng nói vậy cho gần gũi” Cô nhóc thân thiện giơ đôi tay múp tròn của mình ra nắm lấy đôi tay của tiểu Khải làm cậu nhóc đỏ mặt lên.
Tuy từ 'Tỷ Tỷ' cậu không hiểu nghĩa cho lắm, hình như là mấy người đóng phim cổ trang cũng thường hay xưng hô như vậy, nghe cũng có vẻ êm tai nên cậu nhóc liên gật gật đầu.
”A, tốt quá rồi. Vậy bọn mình làm bạn nhé” Cô nhóc cười thích thú.
”Đương nhiên, hay chúng ta đến cánh đồng kia chơi đi”
”Hảo a~”
Ba đôi chân nhỏ nhắn bước nhanh về phía cánh đồng hướng dương phía trước. Tiếng cười đùa vang vọng ngây ngất cả một vùng trời.
*
Định mệnh cho ta gặp nhau dưới khoảng nắng vàng mùa hạ.
Nụ cười em rạng rỡ tựa hướng dương làm tim anh bỡ ngỡ tự phút ban đầu.
***
P/s: Thực cảm thấy tiểu Khải nhà ta lép vế vô cùng, haiz.