Chiếc mui trần bạc phóng vù qua cổng đón xe của bệnh viện…
Tiếng đóng cửa xe vang lên rất mạnh, Hồng Quân chạy thẳng
vào bên trong, bắt gặp Minh Kha đang nói chuyện với một cô y tá trên đại sảnh.
Anh bước nhanh đến, hỏi vội:
Gia Nguyên đang ở
phòng nào?
Minh Kha giật mình quay lại, chỉ mới giây trước anh còn nói
chuyện với Hồng Quân qua điện thoại mà bây giờ hắn đã lù lù ở đây. Gương mặt vốn
lạnh băng của Hồng Quân hiện rõ nét căng thẳng, tráng anh đẫm mồ hôi, có vẻ đã
tất tả lao đến. Minh Kha hếch mặt về dãy phòng hồi sức phía tây, giọng đều đều,
pha lẫn sự mỏi mệt:
Phòng 302!
Cậu ấy có sao
không? – lông mày Hồng Quân cau lại.
Không nguy hiểm,
nhưng mất nhiều máu, hồi sức cũng nhanh thôi!
Hồng Quân không hỏi thêm câu nào nữa. Đến phòng 302, anh nhẹ
nhàng đẩy cửa…
…Gia Nguyên vẫn đang ngủ, túi chuyền dịch chứa thứ nước màu
vàng trong chậm rãi chảy qua ống xilanh, gương mặt hắn tĩnh tại, lạnh lùng cả
trong giấc ngủ.
…Hồng Quân đứng bên cạnh giường, nhìn hắn thật lâu, mắt anh
khẽ nhắm lại, từng tiếng thì thầm như tan nhanh trong miệng:
Mau khỏe lại đi!
Tôi rất ghét nhìn thấy em như thế này…đừng làm tôi lo lắng vậy chứ! Đừng có bị
làm sao hết!
Anh cúi xuống khẽ vén mớ tóc đen óng rũ xuống mắt hắn, chạm
vào làn da trắng mịn và sượt qua đôi mi dày. Môi anh khẽ cong lên thành một nụ
cười mỉm rất dịu dàng:
Rốt cuộc em có điểm
nào giống con trai nhỉ? Cao Khiết Sam?
Lông mày Gia Nguyên nhơi nhíu lại, hắn cựa mình, vẻ khó chịu
của một người bị phá giấc ngủ. Hồng Quân chỉnh lại cái ống chuyền dịch bị lệch
sang một bên, kéo chiếc chăn lên đến cổ hắn, rồi âm thầm đi ra ngoài…
…Gia Nguyên tỉnh dậy, hắn có cảm giác như vừa gặp anh trai,
một bàn tay rất ấm đã chạm vào tráng hắn, không rõ là mơ hay là thực, chỉ có cảm
giác nó rất sống động…
******************************
“Cái gì đến rồi nó sẽ đến. Dù muốn hay không, nó cũng sẽ đến.
Vì nó là Số Phận…”
Gia Nguyên đã trở lại trường học và tiếp tục bận rộn với đống
hồ sơ. Lớp trưởng đến gõ gõ lên bàn Gia Nguyên, hắn thở hắt ra rồi ngước lên
nhìn người đối diện bằng ánh mắt chán nản:
Lại nữa hả? Làm ơn
bảo người khác đi!
Cậu lớp trưởng nhướn mày, lắc đầu kiên quyết. Gia Nguyên gục
mặt xuống bàn, hắn lằm bằm:
Tại sao lại cứ là
tôi chứ?
Vì cậu đứng nhất
khoa! – cái câu trả lời cũ rích không biết đã nghe bao nhiêu lần. Cậu lớp trưởng
khoanh tay, mỉm cười vui vẻ - vậy nhá! Đến nhờ chủ tịch đóng dấu đi! Chúc cậu
may mắn! Đừng để bị trừ điểm oan như lần trước!
Ôi trời… - Gia
Nguyên vò đầu đến rối bù cả tóc.
Hắn mệt mỏi đứng dậy, ôm chồng hồ sơ đủ màu lững thững đi đến
phòng chủ tịch…
…
Khi đẩy cửa vào, hắn bắt gặp một thân ảnh đang ngồi trên chiếc
ghế sofa trắng đặt giữa phòng. Cô gái nghe tiếng động, ngẩn lên nhìn Gia
Nguyên…ánh mắt hai người giao nhau…
Vẻ sang trọng của cô ta toát lên hoàn toàn tự nhiên, từ ngoại
hình đến cung cách ăn mặc và cả cách uống trà. Mái tóc màu hạt dẻ của cô bồng
lên như mây, chảy qua bờ vai, xoăn lại thành từng búp mượt mà. Chiếc áo dạ cổ
lông khéo léo ôm lấy cái dáng mảnh mai, thả dài xuống tận thảm. Đôi mắt cô có
màu tím trong, đầy vẻ dịu dàng, nữ tính… ánh nhìn đó hướng thẳng vào Gia
Nguyên.
Còn hắn thì đứng bất động như một pho tượng. Song, hắn cúi gằm
mặt xuống, tiến đến thả bộp chồng hồ sơ trước mặt Hồng Quân, không hé răng nửa
lời. Gia Nguyên lao nhanh ra ngoài…
Hồng Quân ngạc nhiên, anh còn chưa kịp hỏi đây là hồ sơ gì nữa.
Thái độ vừa rồi của Gia Nguyên hết sức kì cục. Khi ngước lên, anh đã vô tình bắt
gặp ánh mắt xanh của hắn xao động dữ dội, gương mặt hơi thất sắc. Chẳng biết có
chuyện gì không ổn?
…
Rachel cau mày, ngón tay cô nhịp nhịp trên mặt kính vẻ suy
tư, cô quay sang Hồng Quân:
Người vừa nãy là
ai vậy anh?
À…- Hồng Quân thôi
nhìn về phía cánh cửa vừa khép lại, giọng anh đều đều – là Cao Gia Nguyên!
Cậu ấy làm gì ở
đây thế?
Đó là người phụ
trách hỗ trợ những sinh viên năm cuối bảo vệ luận án. Thầy cô đang nhắm cậu ấy
vào chức phó chủ tịch thứ hai.
…vậy à? – Rachel
chớp mắt. Cô đứng dậy, tiến về phía cửa sổ.
… lớp kính của cánh cửa phủ một lớp sương mỏng. Ngón tay
thon dài của Rachel di di trên lớp sương. Hơi nước mát lạnh làm tê cả đầu ngón
tay. Tay lướt nhanh qua, để lại khoảng trống khô ráo, hiện lên trên mặt kính
vài chữ nhạt nhòa “Cao…? Họ Cao?”
Lông mày Rachel cau lại, rõ ràng người lúc nãy quen vô cùng,
dường như đã gặp ở đâu đó rồi. Nhưng…đây là lần đầu tiên cô đến trường này mà,
quen ai được nhỉ?
Trong đầu Rachel từ từ tái hiện lại gương mặt lúc nãy. Cái
dáng mảnh khảnh ấy rất quen, rồi làn da trắng như trong, như lọc, nhất là đôi mắt
– cái đôi mắt cong như mảnh trăng khuyết, hài hòa hai gam màu xanh và đen, của
một đứa con ngoại lai. Họ Cao à…? Cao…?
Rachel nhắm mắt lại, hàng mi đen dày của cô khẽ rung rung…
và bất chợt, ánh lấp lánh của viên đá ruby tím đập vào trí nhớ cô… người lúc
nãy trên tai có đeo một chiếc khuyên hình trăng khuyết. Chiếc khuyên ấy chẳng
phải là của… Cao Khiết Sam sao?
Mắt Rachel mở ra, cô nhìn trừng trừng vào khoảng không gian
trắng xóa sau lớp sương đậu trên cửa, miệng mấp máy một câu gì đó nghe không
rõ, từng âm thanh như tan ngay trong miệng:
Là cô…Cao Khiết
Sam! Cao Gia Nguyên là cô!
… Bờ môi ngọt ngào của Rachel khẽ nhếch lên tạo thành một nụ
cười bán nguyệt bí ẩn.
…
Gia Nguyên ra khỏi phòng chủ tịch, hắn lao nhanh đến góc khuất
của cầu thang. Gia Nguyên chống tay, mặt quay vào tường, thở dốc, giọng hắn
vang lên từng tiếng ngắt quãng, đôi mắt xanh mở to, xao động dữ dội:
Tại sao lại ở đây?
Tại sao cô lại ở đây? …Rachel Lynes?