Vinh Quang Chúa Tể

Chương 134: Chương 134: Chủ tịch VS Hion




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tám giờ sáng, Phạm Nhã đã bay trở về White Castle. Chien the Great ở lại Hoa Quốc, Miharu thì chở theo Shen Long về Đại Việt, sau đó cô phải đưa nhóc Kirito cùng với Rengoku Kyojuro về lại Nhật Bản, trước khi đi, cô Walker siêu xinh xắn này đưa cho Phạm Nhã một mẩu giấy nhỏ, mặt cô đỏ như trái táo chín, cô nhìn Shaka de Virgo bằng ánh mắt sáng ơi là sáng, chúa tể hiểu những điều giấu ở trong đó.

Anubis trở về Ai Cập một chuyến dài ngày, Thoth cũng phải đi cùng cô, hiện lực lượng Walker của The Innovators tại Đại Việt nếu không kể vị chúa tể thì chỉ còn Hoàng, Shen Long và một tân binh mới là Hope, tên thật là Phạm Xuân Thủy, cựu đội trưởng đội đánh số, giờ đang đi theo “học hỏi” những người đổi mới.

Tuy những người cầm trịch đã “Offline” hết nhưng màn hình chiến dịch vẫn chưa được tắt, đợt dịch chuyển bất thường lần thứ tư với những hậu quả của nó có thể ví như một quả bom hạt nhân bị kích nổ, các tai nạn liên hoàn trên toàn cầu chỉ là sóng nhiệt và sóng xung kích thôi, nhưng thứ ghê gớm hơn nữa vẫn còn ở phía sau, đó là đám mây bức xạ hạt nhân đi từ tâm vụ nổ, đó là ô nhiễm phóng xạ, có thể gây ra đột biến gen và ung thư qua nhiều thế hệ...

Trong lúc như thế này, lẽ ra The Innovators nên co cụm lại lực lượng nhưng anh Tuân quyết định tản các Walker ra, ngay cả ở Đại Việt, Hoàng và Shen Long cũng được anh điều lên Thủ Đô để hỗ trợ cho Tứ Đại Trụ Cột chứ không ở White Castle, tổng hành dinh chỉ còn Hope và Shaka de Virgo cùng với hai người phụ nữ bình thường là Katie và Trang.

Anh Tuân rít thuốc, uống bia như nước lã, ba đứa con gái nuôi “mới” của Phạm Nhã bị lùa đi chơi với Katie rồi, tội nghiệp Trang mắt buồn nhất, cô tổng thơ ký này làm việc như có ba đầu sáu tay, lúc nào cũng thấy cổ loay hoay với mấy cái máy tính.

Phạm Xuân Thủy định rót bia uống, anh Tuân cản lại rồi nói: “Chú em qua đây học, vậy thì anh sẽ dạy chú từ những cái nhỏ nhặt nhất, những cái đao to búa lớn ở trên đời bắt đầu từ những cái tiểu tiết, anh chỉ chú rót bia sao cho ngon, rót kiểu chú không đúng bài.”

Anh Tuân cầm lon bia với cái ly lên làm mẫu: “Cách rót đúng là dùng tay giữ cốc nghiêng 45 độ và rót bia từ từ. Việc này giúp bia chảy xuống cốc một cách nhẹ nhàng, tránh tạo thêm bong bóng. Khi bia đổ đầy quá nửa cốc, chú em sẽ cần phải tăng cường quá trình cấu tạo hạt nhân, lúc đó, hãy dựng thẳng cốc và rót bia vào chính giữa cốc.”

“Hành động này sẽ đổ thêm oxy vào bia, tạo thành các bong bóng. Khi các bong bóng dâng tràn lên, chúng mang theo các phân tử ổn định tạo thành lớp bọt sủi ở trên cùng. Cốc bia được rót hoàn hảo sẽ phải có độ dày lớp bọt sủi trên cùng gần 4cm.”

Phạm Xuân Thủy nhìn chủ tịch một cách sùng bái, anh Tuân mỉm cười: “Thông thường khi uống bia, mọi người sẽ không chú trọng đến việc rót bia, việc này sẽ làm cho cốc bia thường sẽ đầy bọt, khiến cho việc uống bia giảm đi sự hào hứng và có thể ảnh hưởng đến vị ngon vốn có, phải kiểm soát được tỉ lệ xuất hiện bọt khi rót bia.”

Phạm Nhã ngồi im, lưng thẳng, chuẩn bị nghe chửi bậy nhưng anh Tuân lại liếc sang y, nói một cách nhẹ nhàng và ý nhị:

“Cùng là một lon bia, cùng là một cái cốc, nhưng với cách rót khác nhau mà hương vị sẽ khác nhau. Những điều này đều phải học cả, việc lớn trên đời cũng như vậy, cùng một vấn đề cần phải giải quyết, cùng một hoàn cảnh, cùng một con người nhưng thái độ và hành động khác nhau, sẽ cho ra kết quả khác nhau, thành hay bại là nhờ vậy.”

Thế này là đang chửi hay đang khen? Phạm Nhã hiếm khi thấy anh Tuân xổ nho kiểu vậy lắm, ảnh toàn nói thẳng vào vấn đề thôi, chắc tại có Phạm Xuân Thủy nên ảnh mới phải gồng, y chang Leonidovich Hopner “gồng” khi gặp các Walker.

Chúa tể thở dài, hai người này sao mà giống nhau quá.

Phạm Xuân Thủy gãi đầu, anh ta mới gặp chủ tịch thôi, còn được may mắn diện kiến “dung nhan” của người đàn ông được coi là bí hiểm nhất thế giới này nữa, đúng là không có đơn giản xíu nào cả, chuyện uống bia mà chủ tịch cũng mượn được, cũng xổ được đạo lí lớn trên đời, Xuân Thủy phục anh Tuân lắm.

Thủy hỏi: “Em hiểu rồi, mà anh ơi, vì sao anh lại phân tán hết lực lượng ra ngoài vậy, lỡ ở đây mình gặp nguy hiểm thì sao ạ, dù anh Shaka mạnh mẽ nhưng ảnh chỉ có một mình thôi, lỡ mình bị tách ra mà ảnh không ứng cứu kịp thì sao, với lại nghe anh Dương nói... anh công khai diện mạo luôn với mấy vị kia, em chưa hiểu hết.”

Anh Tuân nâng kính, Phạm Nhã giật thót, Xuân Thủy cũng thấy một bầu không khí tri thức dâng trào ngập ngụa quanh người chủ tịch:

“Anh lộ mặt, có thể hiểu là một cách xoa dịu, họ làm sao tin được một người mà tới mặt mũi họ cũng không biết. Nhưng quan trọng nhất là hiện tại chúng ta đã bước sang một giai đoạn mới, đây là giai đoạn áp đảo hoàn toàn, ở trong giai đoạn này, mọi hành động, mọi thái độ của chúng ta sẽ bị phân tích, bị chính trị hóa, anh phải làm giảm sự đề phòng của họ xuống mức thấp nhất.”

“Việc phân tán lực lượng ra cũng như vậy, một mặt ta thể hiện cho họ thấy ta không có ý tập trung lực lượng, mặt khác cũng tranh thủ sự ủng hộ của Hoa Quốc, Ai Cập và Nhật Bản, kể cả Đại Việt, Đại Việt vốn là người nhà nhưng anh không thể giữ một kho vũ khí từ bom hạt nhân tới vũ khí thông thường ở trong nhà mình được.”

“Một Shaka de Virgo đã quá đủ để tạo thành sức mạnh vũ lực cấp chiến lược rồi, còn ôm thêm một mớ máy bay ném bon, phi cơ chiến đấu, xe tăng, tên lửa đất đối không và tàu ngầm, sẽ làm người ta nghi ngờ mình, họ không muốn nghi ngờ, cũng không được.”

Anh Tuân mỉm cười: “Về chuyện an toàn, em không cần phải lo, phải tin vào lực lượng của Đại Việt chứ, quốc gia sẽ bảo vệ chúng ta, từ lúc thành Walker, có phải em đã cho rằng, người bình thường thì không còn đủ sức chống chọi với những người như em nữa rồi phải không?”

Phạm Xuân Thủy xấu hổ, lại gãi đầu.

Anh Tuân nói với Phạm Nhã: “Dư luận đang chĩa mũi dùi vào Hion, đến nỗi tổ chức đứng sau anh ta cũng đã lên tiếng cắt đứt quan hệ với Hion rồi, họ giao nộp dữ liệu của ứng dụng tán gẫu cho Red luôn. Không ngoài dự đoán, đó là tập đoàn công nghệ, mạng xã hội lớn nhất thế giới, Personal Network Conglomerate.”

Phạm Nhã gật đầu: “Chỉ có Personal Network Conglomerate mới đủ tiềm lực công nghệ để xây dựng ứng dụng Otherworldly Explorer siêu bảo mật. Hiện tại tình hình Hion thế nào rồi anh?”

Anh Tuân thở dài thườn thượt, anh ta đi ra ngoài sân, Phạm Nhã và Phạm Xuân Thủy lẽo đẽo theo sau, chủ tịch nhìn lên trời rồi bắt đầu... đếm, hai người kia chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, anh Tuân tiếp tục đếm, anh đếm tới mấy trăm luôn.

Đột nhiên Phạm Nhã, quay ngoắc đầu lên, trừng mắt nhìn bầu trời!

Trời xanh mây tạnh, một người mặc giáp đen, có đôi cánh rồng khổng lồ bay tới cách White Castle tầm năm trăm mét thì dừng giữa không trung, chủ tịch Tuân nói vọng lên: “Xuống đây đi, chúng tôi chờ anh nãy giờ.”

Phạm Nhã hít sâu một hơi, Phạm Xuân Thủy hít còn ghê gớm hơn, hai người nhìn anh Tuân như thần.

Hion!

Đến thẳng White Castle!

Là đến để tính sổ hay sao? Dù sao chính The Innovators đã gây ra chuyện này còn Hion thì bị dính trấu, chủ tịch quay sang nhìn Phạm Xuân Thủy, anh nói: “Em vô chơi với ba đứa nhỏ kia phụ Katie, việc của Katie cũng nhiều lắm, ngoài này để anh với Shaka lo là được rồi.”

Phạm Xuân Thủy gật đầu, tuy rất muốn “chứng kiến” nhưng ảnh biết mình... đứng ở đây không có giúp gì được hết, hơn nữa anh Tuân có lịnh, Thủy là cấp dưới, sếp nói, cấp dưới phải nghe thôi, thế là liền ngoan ngoãn chạy vào trong, để không gian “riêng tư” cho mấy vị tai to mặt bự “nói chuyện“.

Hion đáp xuống đất, bộ giáp rã ra rồi chui hết vào người, cặp cánh cũng biến mất, bấy giờ hai anh em Tuân và Nhã mới mục kích được diện mạo của người xuyên không đầu tiên này; đó là một người Anh để tóc dài rẽ ngôi giữa, vàng hoe, mái tóc của anh ta cũng uốn lượn, khá giống với Leonidovich Hopner.

Hion rất đẹp, vẻ đẹp vô thực hệt như Shaka de Virgo nhưng có vẻ lạnh lùng chứ không oai nghiêm như chúa tể, anh ta nhìn anh Tuân rồi nhìn sang Shaka de Virgo, đoạn anh vỗ tay.

Phạm Nhã chau mày nhìn Hion, không hiểu người này có ý gì, anh Tuân thì lại... vỗ tay theo, khiến Hion hơi ngớ người ra, anh ta không vỗ tay nữa mà nói thẳng: “Các người được lắm.”

Anh Tuân cười: “Thôi nào, tai nạn cả mà, anh đừng có trách bọn tôi chớ, tụi tui cũng khổ lắm anh ơi đâu có vui sướng gì, chuyện bên anh ổn không, vô nhà làm cốc bia vừa uống vừa nói chuyện nhé?”

Hion chau mày, anh ta cảm thấy tên này rất là... khó diễn tả.

Anh Tuân lại nói: “Bia nhé, kèm lẩu bò luôn, bên Anh làm gì có món này? Anh đã đi một chặng đường dài, hơn nữa tình hình bên anh cũng rối, chắc anh cũng thấy mệt lắm, thôi thì vào nhà chơi. Giải trí chút, bây giờ mọi thứ nó đã rối rồi, mình có căng nữa cũng đâu giải quyết được gì đâu, phải không?”

Mấy cọng gân trên trán Hion giật giật, tới Phạm Nhã cũng bị giật gân ở trên trán, y cảm thấy nếu mình là Hion thì không biết phải làm gì hay nói gì với anh Tuân hết, anh Tuân “ra chiêu” lạ lắm, không có logic, rất khó nắm bắt hay chiếm thế chủ động khi “đối thoại” với ảnh.

Anh Tuân đưa Hion vào một thế mà anh ta phải chọn và cho thấy thái độ, một là làm căng luôn hai là từ chối khéo, ba là chiều theo anh Tuân, nhưng tình huống này nếu mà từ chối khéo thì lại chẳng ổn, bởi vì người đang mời Hion không phải là một người đơn giản, đây là thủ lĩnh của Shaka de Virgo, Lawyer.

Lawyer đã xuống nước “rất sâu”, nếu như Hion không đến để “chiến” với Shaka và The Innovators, mà anh lại không nhận thịnh tình này thì họ khó mà đối thoại được,

Hion trầm mặc một hồi rồi gật đầu, anh Tuân liền chạy tới cười hềnh hệch đón Hion vào trong nhà, Phạm Nhã rất là sợ Hion cáu đấm cho ảnh phát bay mất nửa người nhưng chủ tịch lại khéo vô cùng, ảnh vừa nhiệt tình lại vừa tế nhị, vừa lịch sự lại vừa thân thiết...

Ba người đàn ông vào trong nhà, Hion vẫn giữ im lặng, anh Tuân tất tả gọi đồ ăn, một lúc sau ảnh chạy ra lấy mấy bịt lẩu bò rồi chui vào bếp chuẩn bị, nhìn rất tháo vát, bộ dáng giống mấy ông nhậu chớ chẳng giống hình tượng “người đàn ông bí hiểm, quyền lực” tí nào.

Hion nhìn anh Tuân rồi nhìn Phạm Nhã, anh ta mở miệng: “Thú vị thật, đây là thủ lĩnh của anh sao?”

Phạm Nhã gật đầu.

Hion thở dài: “Anh may mắn hơn ta, ta không có người để chia sẻ và tin tưởng như anh, đến giờ, người mà ta coi là đồng minh để hợp tác cũng bán đứng ta luôn rồi, kế hoạch của ta đổ bể hết cả, vì ai anh biết không?”

Phạm Nhã nói: “Đây là một tai nạn.”

Hion chau mày: “Ta đánh giá anh rất cao, anh đừng như vậy, đừng để phẩm giá của anh trong mắt ta không còn gì, chúng ta đều biết sự thật, anh nghĩ chuyện ngài Leonidovich Hopner can thiệp vào quy tắc là bí mật, không có ai biết đến sao?”

Phạm Nhã bình tĩnh trả lời: “Tôi nói rồi, đây là một tai nạn. Anh tin cũng được, không tin cũng được, tôi không có nói dối, không một ai muốn chuyện này xảy ra cả.”

Hion siết tay, Phạm Nhã cũng gồng người lên, bầu không khí căng thẳng lắm, đúng lúc này thì họ nghe thấy tiếng ới của anh Tuân: “Hion, Hion, lại phụ cái này, Shaka nữa.”

Hion ngơ ngác.

Anh Tuân lại la lên: “Nhanh lên hai ông tướng, lại đây phụ tôi chớ, làm đồ nhậu mà sao để mình tôi làm là sao?”

Mặt của Phạm Nhã méo xẹo, y nhìn Hion, do dự một hồi, rồi nói: “Đi, phụ ảnh với tôi.”

Hion trầm mặc, đứng dậy đi vào bếp với Phạm Nhã, anh Tuân chia cho hai người, mỗi người một con dao rồi chỉ vô một đống đuôi bò đang nằm lăn lóc trên thớt.

“Mấy anh ăn nhiều nên tôi mua nhiều, mấy anh cắt thành khoanh nhỏ đi, cắt sao cho vừa miệng ấy.”

Đoạn, anh Tuân bắt bếp lên đun lại cái lẩu cho nóng, còn nêm nếm thêm gia vị theo “công thức riêng” của ảnh, món này là món ruột của anh Tuân, thường được dùng để “chế tạo” khối đoàn kết chung, ảnh nêm lẩu bò siêu ngon, ngoài tiệm không có cửa.

Hion cầm con dao, Phạm Nhã nhìn, lại sợ tên này nóng máu lụi cho anh Tuân mấy nhát nhưng hiển nhiên y chưa có đánh giá đúng “vị Thần” này, Hion rất lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng này về mặt nào đó nói lên tính cách của anh ta, đó là... khá đơn giản, chơi sao lại anh Tuân, bị cuốn vô “tiết tấu” của ảnh hồi nào không hay.

Phạm Nhã cúi đầu, chặt... đuôi bò, Hion cũng im lặng chặt đuôi bò, động tác của anh ta trông cứ như một vị quý tộc, nhìn tao nhã mà nhẹ nhàng lắm, nhưng khoanh đuôi nào ra khoanh đó, dài rộng bằng nhau không có lệch một li. Anh Tuân nhìn sang liền khen:

“Đẹp, hôm nào tôi mua mấy con cá ngừ đại dương, nhờ anh cắt làm sashimi ăn.”

Hion không có lên tiếng nhưng động tác có vẻ nhanh hơn, gân trên trán của Phạm Nhã thì “giật”, anh Tuân ra chiêu, ảnh ới Katie với Trang vào, còn ới luôn Phạm Xuân Thủy với mấy đứa nhỏ, anh đá tín hiệu với cả ba người, Phạm Xuân Thủy chưa có “quen” lắm nên khớp còn Katie và Trang đi theo anh Tuân một thời gian rồi nên phối hợp vô cùng ăn ý vậy.

Hai cô gái xinh tươi chạy vào bếp phụ mấy cánh đàn ông, họ vây xung quanh Hion khen tới tấp, không có ai hỏi Hion là ai, cũng không có ai tỏ ra dè dặt hay e ngại với anh ta, mà cứ như, Hion là khách quen tới chơi nhà họ ấy.

Nửa tiếng sau, một chầu lẩu đuôi bò “tổng hợp” với rất nhiều bộ phận của con bò, kèm với mười thùng bia được bày ra ngoài phòng khách, mọi người ăn uống phủ phê, không ai hỏi về mấy chuyện đao to búa lớn mà toàn chém gió mấy chuyện linh tinh, ba bé gái người Nga thấy đông vui nên sướng lắm, tụi nó chạy qua chạy lại, nhìn rất nhộn.

Anh Tuân đá lông nheo Katie, ca sĩ liền bật dàn Karaoke lên biểu diễn, hơn nữa cũng hát mấy bài tiếng Anh, Hion ngồi ăn, Trang và anh Tuân gắp đồ ăn cho anh rất nhiệt tình, vị kỵ sĩ rồng thấy tình huống này nó sai lắm, nó rất là sai nhưng anh lại không biết nó sai chỗ nào.

Phạm Nhã muốn phối hợp nhưng mà chúa tể cũng thấy khớp khớp, phần vì vụ này... mình có lỗi thiệt, y không có các kỹ năng siêu đẳng như anh Tuân được nên đành cúi đầu, lặng lẽ phá mồi và đá bia. Phạm Xuân Thủy thì sùng bái anh Tuân hết cỡ, anh ta cũng thấy mọi thứ rất là sai, cứ tưởng Hion đến đây, mọi chuyện sẽ căng thẳng, có khi còn xảy ra va chạm giữa hai Walker mạnh nhất Địa Cầu nữa cơ.

Cuối cùng lại thành một chầu ăn chơi phè phởn, Hion ngồi rất ngoan còn anh Tuân thì đang biểu diễn bài Beat It của Michael Jackson.

Chủ tịch của The Innovators, thiên nhân vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.