Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật gần như hóa đá, anh nhìn Nám Nám hỏi một cách lo lắng: “Cái gì?”
“Ông chú lợi hại, trong nhà có thuốc không ạ, Nấm bị thương rất nhiều chỗ, cháu muốn bôi thuốc cho mẹ.”
Nám Nám đưa tay lên lau nước mắt, khuôn mặt đáng thương, biểu cảm rất sinh động.
Đương nhiên, Nám Nám thật sự lo lắng cho Mami!
Nhưng ngoài lo lắng ra con bé vẫn không quên gán ghép ông chú lợi hại và Mami, hai người chẳng có tiến triển gì cả.
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đứng lên, vội vang quay người đi, không để Nám Nám đợi quá lâu, con bé đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đi lên tầng hai.
Nám Nám luôn âm thầm quan sát, sự quan tâm ông chú lợi hại dành cho Nấm không có gì nghi ngờ cả, con bé cười trộm.
Mộ Bắc Ngật cầm ba bốn tuýp thuốc trong tay, anh không biết trên người Cố Tiểu Mạch có những vết thương như thế nào, còn Nám Nám thì nhìn anh với ánh mắt vô tội, dịu dàng nói: “Ông chú lợi hại, cháu không có sức để lật người Nấm, nếu để mẹ tỉnh dậy sẽ không tốt chút nào, trước giờ Nấm đều không nói những gì mẹ phải chịu đựng, mẹ nhất định sẽ nói với cháu rằng mẹ không sao, ông chú lợi hại!”
Nám Nám xoa cằm, ánh mắt đầy ẩn ý.
Làm sao Mộ Bắc Ngật có thể không hiểu chứ, anh nheo mắt, dịu dàng nói: “Chú sẽ bôi thuốc cho mẹ.”
“Vâng ạ!”
Nám Nám đứng ra để ông chú lợi hại đi vào phòng, Mộ Bắc Ngật lo lắng cho Cố Tiểu Mạch nên anh không nghĩ ngợi gì mà bước vào trong ngay lập tức, lúc thấy Mộ Bắc Ngật đi vào, Nám Nám cười gian xảo, sau đó đóng cửa lại, trong tay vẫn còn cầm chìa khóa phòng.
Nám Nám nhón chân lên đóng cửa lại, con bé vui vẻ chạy lon ton về phòng ông chú lợi hại ngủ.
Đèn ngủ được bật lên, căn phòng trở nên ấm áp.
Cô mặc chiếc váy ngủ đơn giản, ngủ không hề ngon giấc, lông mày chau lại, cô hình như coi gối ôm là Nám Nám, ôm chặt không buông.
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn cô, cô đã tẩy trang, vết thương trên trán rất rõ ràng, thâm tím, có có vết xước của thủy tinh quệt vào.
Mộ Bắc Ngật đau lòng.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào người Cố Tiểu Mạch, không dám dùng lực quá mạnh, sợ sẽ làm đau cô.
Váy ngủ bị kéo lên tận đùi, Mộ Bắc Ngật có thể nhìn thấy rõ vết hằn trên cổ chân cô, chỉ nhìn thôi anh cũng thấy sợ.
Anh không dám tưởng tượng những chỗ khác trên người Cố Tiểu Mạch sẽ bị thương như thế nào, đồng thời, trong mắt cũng nổi lên giông bão!
Ông nội! Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng chạm vào người Cố Tiểu Mạch, muốn bôi thuốc cho cô, Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên lật người, bàn tay bắt đầu sờ soạng trên giường tìm gì đó.
Sắc mặt thay đổi, cơn mơ trở nên dồn dập.
“Đừng, đừng…”
Mộ Bắc Ngật sa sầm mặt mày, tay anh để trên giường, bỗng nhiên bị Cố Tiểu Mạch túm lấy, cô nắm chặt không dám buông ra.
Lúc này Cố Tiểu Mạch mới ổn định lại, cô ôm chặt tay của Mộ Bắc Ngật vào lòng, cơ thể co lại, giống như một con thú bị thương, vô cùng sợ hãi.
Mộ Bắc Ngật kinh ngạc, ánh mắt u ám, anh cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.
Anh nhỏ giọng nói, “Đừng sợ!”
Mỗi lần nhìn thấy vết thương trên người Cố Tiểu Mạch, anh đều nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, anh rất đau lòng.
Làm xong tất cả Mộ Bắc Ngật mới đứng lên, cánh tay bị cô ôm chặt, Mộ Bắc Ngật thở dài một tiếng, lúc nãy làm sao anh có thể không nhìn thấy sự gian xảo trong đôi mắt của Nám Nám chứ?
Anh lập tức nằm xuống giường, ôm Cố Tiểu Mạch chìm vào giấc ngủ.
Một đêm yên bình.
Nhưng tâm trạng của ông Mộ lại rất tệ, bắt đầu từ tối hôm qua sau khi về nhà, ông ta nhốt mình trong phòng sách.
Mộ phu nhân ghé sát vào tường nghe trộm, trong những từ ngữ mắng chửi của ông Mộ, bà ta nghe thấy ba chữ “Cố Tiểu Mạch”, hai mắt bà ta sáng lên, lúc đầu nghe thấy tên này bà ta cũng không để ý nhưng bây giờ nghe nhiều rồi, Mộ phu nhân bắt đầu chú ý đến.
Là người như thế nào mà lại khiến ông già tức giận vậy? Còn liên quan đến Mộ Bắc Ngật?
Bà ta nhếch miệng cười nham hiểm, lập tức cho người đi điều tra Cố Tiểu Mạch.
Sáng sớm sương mù bay hết, mặt trời lên cao, ánh nắng sớm mai chiếu vào trong phòng, ba ngày trong phòng dưới hầm, ngày hay đêm đều tối om như mực, chỉ có thể uống nước lã để lấp đầy cái bụng trống rỗng, lúc này ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy nhớ nhung những ngày trước đây.
Cố Tiểu Mạch vươn vai, lúc cô muốn ôm Nám Nám vào lòng thì phát hiện ra mái tóc này không phải là của Nám Nám.
Cố Tiểu Mạch sực tỉnh, cô mở mắt ra.
Ánh mắt cô đập vào ánh mắt của Mộ Bắc Ngật, không biết Mộ Bắc Ngật tỉnh dậy từ lúc nào, cũng không biết anh đã nhìn cô bao lâu.
Cố Tiểu Mạch lập tức nổi giận, cô đẩy Mộ Bắc Ngật ra nhưng Mộ Bắc Ngật đã nắm chặt tay cô, ghé vào tai cô nói, “Vết thương trên người còn đau không?”
Đau? Hồi ức đáng sợ không thể nào quên được mới khiến trái tim cô đau nhói, không có hy vọng, cảm giác bất lực và tuyệt vọng khi không cứu được Nám Nám mới đâm sâu vào tim cô.
Cố Tiểu Mạch tự cười chế nhạo mình, sau đó cô nhìn thấy tuýp thuốc ở trên bàn, Mộ Bắc Ngật nhìn thấy hết cơ thể của cô rồi? Bỉ ổi, vô liêm sỉ!
Cố Tiểu Mạch di chuyển ánh mắt của mình, “Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì tôi đi đây.”
“Tôi trả thù giúp cô, được không?”
Mộ Bắc Ngật rất nghiêm túc, không hề có thái độ trêu đùa.
Câu nói này khiến Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, sau đó cô bật cười: “Không cần đâu Mộ Bắc Ngật, điều tôi muốn làm nhất bây giờ là tránh xa anh, anh vẫn không hiểu sao?”
“Cố Tiểu Mạch!”
Mộ Bắc Ngật hết lần này đến lần khác bị câu nói này của cô chọc tức, giọng nói trầm trầm có chút tức giận, đồng thời nắm chặt cổ tay Cố Tiểu Mạch khiến cô đau nhói.
Cố Tiểu Mạch mím môi không kêu đau, không biết giọng điệu của anh mang theo tâm trạng phức tạp hay đau khổ, đôi mắt toàn tia máu, “Cố Tiểu Mạch? Đối xử công bằng với tôi được không? Tôi sẽ không tổ chức hôn lễ, điều tôi quan tâm lúc này…”
Lời tỏ tình của Mộ Bắc Ngật gần được thốt ra thì Cố Tiểu Mạch đã ngắt lời, “Tổng giám đốc Mộ đâu cần nói những chuyện sẽ không thể nào xảy ra chứ, phải không? Không có bất cứ ý nghĩa gì, nếu anh còn không buông tôi ra, tôi có quyền động chân động tay đó.”
Cô không muốn ở đây đấu võ mồm với anh, cô sợ trái tìm cô sẽ từng chút từng chút hồ đồ, từng chút từng chút lún sâu xuống.
Mộ Bắc Ngật không những không tức giận mà còn bật cười, anh chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình, nếu không dạy dỗ bọn họ một chút thì bọn họ sẽ được nước lấn tới.
Cố Tiểu Mạch nổi giận, đang chuẩn bị đẩy Mộ Bắc Ngật ra thì Mộ Bắc Ngật đã buông tay, anh ngồi dậy rồi xuống giường, Cố Tiểu Mạch sững sờ nhìn bàn tay mình đang lơ lửng trong không trung, mặt cô tối sầm, lập tức hạ tay xuống, khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh.
Mộ Bắc Ngật sải bước đến cửa, anh muốn mở cửa ra nhưng phát hiện ra anh không mở được.
Anh nhíu mày, tiếp tục vặn tay nắm cửa thêm vài lần, cuối cùng anh cũng phải thừa nhận rằng cửa không mở ra được.
Cố Tiểu Mạch đang ngồi trên giường lạnh lùng nhìn Mộ Bắc Ngật “diễn kịch”, giọng nói đầy nghi ngờ: “Anh cố tình?”
Mộ Bắc Ngật cười bất lực, đây có lẽ là “trò đùa” của Nám Nám.
Anh ngoái đầu lại nhìn Cố Tiểu Mạch, vừa nãy sắc mặt còn vô cùng khó coi, giờ đã vui vẻ hơn rất nhiều: “Tôi cần làm cái trò này sao?”
Không đợi Cố Tiểu Mạch trả lời anh đã nói tiếp, “Nám Nám đáng yêu ngày ngày mong ước chúng ta sẽ ở bên nhau, cô nói xem, là ai làm chuyện này?”
Mộ Bắc Ngật nói một cách chắc chắn, Nám Nám đáng yêu?
Đó là con gái của cô chứ đâu phải con gái của anh!
Ở đầu lòi ra tình cảm cha con thắm thiết vậy? Cố Tiểu Mạch nhìn qua, ánh mắt từ từ lạnh đi.
Bây giờ vẫn chưa 8 giờ, không biết Nám Nám còn ngủ hay đã thức.
Hai người bị nhốt trong phòng đấy bất lực, Cố Tiểu Mạch vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, cuối cùng không nhịn được nữa, cô đứng lên định bước xuống giường.
Cô vừa đứng lên, vết thương ở cổ chân càng rõ ràng, đập vào mắt anh.
Mộ Bắc Ngật nheo mắt, anh vội vàng bước đến chỗ Cố Tiểu Mạch, sau đó một tay vòng qua eo cô, một tay bế cô lên, Cố Tiểu Mạch không ngờ anh sẽ có hành động này.
Cô kêu lên một tiếng, mặc dù rất sợ hãi nhưng cô cô gắng không ôm vào cổ Mộ Bắc Ngật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nổi giận, cô trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật: “Anh làm gì thế?”
“Bị thương thì nên chăm sóc cẩn thận.”
“Tôi không sao.”
“Muốn rửa mặt hay là đi vệ sinh?” Những lời của Cố Tiểu Mạch không hề lọt vào tai của Mộ Bắc Ngật, anh lên tiếng hỏi câu hỏi của mình.
Ánh mắt ảm đảm của Cố Tiểu Mạch ngập tràn lửa giận, tại sao trước đây cô lại không hề biết cô và Mộ Bắc Ngật không cùng một đẳng cấp, không thể tin được cô còn chủ động chọc tức anh.
Hai người ở trong phòng tắm, Mộ Bắc Ngật nhất định muốn chăm sóc cô, rõ ràng là hai người đều bị nhốt trong phòng nhưng hình như chỉ có mình Cố Tiểu Mạch tức giận, Mộ Bắc Ngật lại cảm thấy rất vui vẻ, giống như có bị nhốt cả đời… cũng không sao?
Lúc này, Nám Nám đang cầm theo chìa khóa, tung tăng đi đến phòng của mình, đầu tiên là ghé tai vào cửa để nghe xem bên trong động tĩnh gì.
Nám Nám nhìn trái nhìn phải, bây giờ đã là 10h rồi, chắc ông chú lợi hại và Nấm đã dậy rồi nhỉ?
Nám Nám mở cửa phòng, con bé nhìn xung quanh, á, tại sao trên giường chỉ có chiếc chăn nhăn nhúm mà không có bóng dáng của hai người?
Đúng lúc này, Cố Tiểu Mạch được Mộ Bắc Ngật ôm từ trong phòng tắm đi ra, ánh mắt cô đập vào ánh mắt của Nám Nám!
Mặt Cố Tiểu Mạch lập tức đỏ bừng, có chút ngại ngùng, cô giãy giụa muốn đứng xuống.
Hai mắt Nám Nám sáng lên, con bé vui mừng, chuyện tốt sắp thành rồi!!
Nám Nám bỗng nhiên nhìn cô với vẻ mặt “Mami không cần giải thích đâu, con hiểu mà”, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Ông chú lợi hại, chú Dịch Bách mang bữa sáng đến, cháu định gọi hai người xuống ăn sáng, vậy cháu xuống trước đây ạ.”