- Diệp Tàn, Diệp Quỷ, Lâm Dược, các ngươi có bằng hữu tốt nào, có thể nói ra, ta sẽ xét đặc xá!
Diệp Phàm tiếp tục nói.
Lâm Dược đọc tên một số hộ vệ. Lúc này, Diệp Phàm bảo những hộ vệ đó bước ra khỏi hàng. Về phần Diệp Quỷ và Diệp Tàn, hai người bọn họ ở Diệp gia chẳng qua là nhân vật tầm thường, bị vô số con cháu Diệp gia sỉ nhục, bọn họ làm gì có bằng hữu.
Có khoảng mười người được đặc xá. Diệp Phàm chợt hất tay phải lên:
- Giết hết!
Đám người Diệp Kình Thiên giận dữ gầm thét lên, mỗi người phát ra nguyên khí vô cùng mạnh mẽ, bắt đầu đột phá vòng vây, sự quyết đoán của Diệp Phàm rõ ràng đã chặt đứt hy vọng cầu mong duy nhất của bọn họ.
Dương Tiêu, Lý Trọng trực tiếp xông về phía Diệp Kình Thiên. Những hộ vệ khác cũng giương cung bắn tên. Trong khoảng thời gian ngắn, người của Diệp gia liên tục kêu lên thảm thiết, mấy trăm người trong gia tộc đã nhanh chóng bị tàn sát.
- Diệp Phàm, ngươi vì công danh mà tàn sát ruột thịt, ngươi là súc sinh!
- Ngươi không còn tính người. Ngươi dùng tính mạng người nhà mình để đổi lấy tiền đồ của ngươi!
Từng tiếng gầm hét bi thương chấn động trời cao. Vô số dân chúng không biết rõ tình hình đều phẫn uất và xem thường cách làm người của Diệp Phàm.
Có thể nói, trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có hai người có thể hiểu được Diệp Phàm nhất, đó chính là Diệp Quỷ và Diệp Tàn. Hai người bọn họ nhìn người của Diệp gia bị tàn sát lại không hề đau lòng, trái lại có một cảm giác vui sướng vì báo được thù.
Đây là một gia tộc không hề có tình người, đây là một gia tộc thối nát. Loại gia tộc này nên bị hủy diệt.
Trận giết chóc diễn ra suốt một canh giờ. Cuối cùng Diệp Kình Thiên cũng bị đền tội. Không có người nào trong Diệp gia có thể chạy trốn. Nhìn phủ đệ Diệp gia bị máu nhuộm đỏ, danh tiếng Diệp Phàm đã bắt đầu được truyền đi trong Hoàng Đô.
Chỉ có điều, thanh danh của hắn là một loạt danh tiếng xấu như bán đứng gia tộc của mình đổi lấy phú quý của mình, bị Lâm gia tới cửa từ hôn, tiểu nhân đắc chí vân vân.
Diệp Phàm hoàn toàn không để ý tới những điều đó, thu binh trở về phủ.
Chuyện soát nhà tất nhiên sẽ do người khác chịu trách nhiệm. Bắc Cung Hàn Tiêu cũng biết Diệp Phàm không thích làm việc này.
Trở lại Mặc Vương Phủ, Diệp Phàm căn dặn hạ nhân chiêu đãi thật tốt người của Diệp Quỷ và Diệp Tàn, cũng bảo người giúp đỡ Diệp Quỷ, Diệp Tàn tắm rửa thay y phục.
Rất nhiều người hầu, thị nữ nghe vậy, dẫn bọn họ rời đi, chỉ để lại năm người Lâm Dược và bằng hữu của hắn.
- Lâm Dược, ngươi có bằng lòng đi theo ta không?
Diệp Phàm nói thẳng.
Lâm Dược nghe vậy, không khỏi thoáng ngây người, trong mắt có phần do dự. Diệp Phàm thấy thế, trong lòng thầm thở dài. Hắn hiểu rõ, tuy đám người Lâm Dược cảm kích hắn không giết, nhưng cũng không tán thành cách làm của hắn.
Có lẽ bọn họ cũng cho rằng mình vì vinh hoa phú quý, giết chết người trong gia tộc của mình. Không chỉ bọn họ, bây giờ cả Hoàng Đô có ai không nghĩ vậy?
Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, Diệp Phàm cũng không muốn giải thích thêm, cười to:
- Người đâu!
Một người hầu đi tới:
- Vương gia!
- Lấy ra ba trăm lượng bạc trắng đưa cho Lâm Dược!
- Vâng!
Rất nhanh, người hầu lại bưng bạc trắng lên, Lâm Dược lập tức câu nệ nói:
- Diệp... Diệp vương gia, tiểu nhân tuyệt đối không dám nhận.
- Lâm Dược, ngươi có ơn cứu mạng ta, từ trước đến nay Diệp Phàm ta ân oán rõ ràng, mỗi người đều có chí hướng riêng, ngươi không hy vọng theo ta, ta không ép, ngươi cứ nhận lấy đi!
Diệp Phàm ngắt lời, nói.
Lâm Dược nghe vậy ánh mắt phức tạp, nhận lấy bạc trắng, chắp tay bái biệt với Diệp Phàm.
Diệp Phàm ra hiệu hắn có thể rời đi, hắn mới dẫn theo bốn người khác rời đi, Diệp Phàm lại đi về phía tiểu viện của Tô Tịch.
Sau khi nói chuyện với Tô Tịch một lúc, Diệp Phàm lại từ biệt rời đi. Hắn đi tới hậu viện của vương phủ.
Lúc này, Diệp Quỷ và Diệp Tàn đã rửa mặt xong, mặc áo bào dài sang trọng, đang câu nệ chờ đợi. Diệp Quỷ rõ ràng không quen với cách ăn mặc này. Từ nhỏ, hắn đã sống như tạp dịch của Diệp gia, chưa từng mặc qua loại tơ lụa như vậy.
Diệp Tàn tốt hơn nhiều, dù sao trước khi tu vi của hắn bị phế bỏ, hắn vẫn được xem là nhân vật lớn ở Diệp gia. Nhưng hắn càng thích mặc chiến bào của võ giả hơn.
Hai người nhìn thấy Diệp Phàm đến, lúc này quỳ một chân trên mặt đất, hành đại lễ.
Diệp Phàm thấy thế, đỡ hai người dậy, cười to:
- Sau này hai người các ngươi nhìn thấy ta, không cần hành lễ như vậy.
- Diệp vương gia, ngươi có thể đặc xá cho phụ mẫu người thân của chúng ta, thu nhận chúng ta đã là ân tình cực lớn, hai người chúng ta bằng lòng làm trâu làm ngựa để báo đáp.
Diệp Quỷ khẽ nói.
- Ta không cần các ngươi làm trâu làm ngựa!
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
Diệp Tàn và Diệp Quỷ nghe vậy, đồng thời nhìn về phía Diệp Phàm, chỉ thấy Diệp Phàm nói tiếp:
- Ta muốn các ngươi làm huynh đệ của ta!
Huynh đệ? Hai người nghe vậy, lập tức kinh ngạc. Bọn họ thật sự không hiểu được vì sao Diệp Phàm sẽ coi trọng bọn họ như vậy. Từ khi bọn họ được đặc xá, lại tới lý do bây giờ, bọn họ đều thấy kinh ngạc, lo sợ.
- Diệp vương gia, sao vương gia đối với chúng ta...
Diệp Tàn nghi ngờ nói. Hắn là một kẻ tàn phế, chỉ có một cánh tay, đan điền bị vỡ nát. Nếu là trước kia, có lẽ Diệp Phàm còn có thể coi trọng tư chất của hắn, Nhưng bây giờ, hắn và Diệp Quỷ căn bản không có bất kỳ điểm nào nổi bật.
- Bởi vì các ngươi gặp phải tình cảnh giống như ta, chúng ta đều là những kẻ từng bị số phận ruồng bỏ, cho nên, chúng ta có thể nâng đỡ lẫn nhau! Diệp Phàm ta cần các ngươi. Diệp Quỷ, Diệp Tàn, các ngươi có dám cùng ta đi lên đchỗ cao nhất, bao quát vạn vật trong thiên địa?
Diệp Phàm cười to, trong đôi mắt đầy vẻ chân thành.
Diệp Tàn cùng Diệp Quỷ nghe vậy thì nhìn nhau, sau đó lộ vẻ kiên định, cười to:
- Quân đối xử với ta như quốc sĩ, ta nhất định sẽ đối đãi lại như quốc sĩ. Nay hai người chúng ta thề làm đệ đệ của Diệp Phàm vĩnh viễn, không rời không bỏ, không phản bội, vĩnh viễn theo cùng!
- Huynh đệ tốt!
Diệp Phàm nghe vậy thì cười to, liên tục ôm hai người, trong đôi mắt đầy vẻ vui mừng.
Trong lòng Diệp Tàn và Diệp Quỷ lập tức có cảm giác đặc biệt, loại cảm giác này là do được tôn trọng, được yêu quý.
- Đại ca!
Hai người đồng thời cười to.
- Nhị đệ, tam đệ!
Diệp Phàm cười nói.
Năm nay Diệp Tàn mười sáu tuổi bảy tháng, Diệp Quỷ mười sáu tuổi bốn tháng, Diệp Phàm mười bảy tuổi. Hắn tất nhiên làm đại ca, Diệp Tàn xem như lão nhị, Diệp Quỷ lại là lão tam.
Ba người giơ tay phải ra, nắm lấy cánh tay nhau. Sau này, bọn họ chính là cánh tay của nhau.
Diệp Phàm sống lại một đời, gặp lại hai huynh đệ đời trước, trong lòng tất nhiên rất vui mừng, lúc này sai người mở tiệc, buổi tối không say không dừng.
Buổi tối, trong Mặc Vương Phủ đèn đuốc sáng trưng. Diệp phủ trước kia rất náo nhiệt lại âm lạnh lẽo, hôm nay cũng là một ngày chấn động lớn của Hoàng Đô.
...
Cuộc sống của Diệp Phàm trở nên bình thản, bình thường gần như không ra khỏi Mặc Vương Phủ để, một ít gia tộc thích nịnh nọt đều thất vọng ra về. Cả Hoàng Đô còn có không ít người lên án vương gia mới này.
Gần như tất cả tiểu thương tiến vào Hoàng Đô đều nghe nói về một thiếu niên như thế, vì vinh hoa phú quý mà giết sạch cả gia tộc của mình, thật sự không có nhân tính, chẳng khác nào súc sinh.
Diệp Phàm nghe được những điều này lại chỉ cười.
Một ngày, trong hai vại nước rất lớn ở hậu viện có hai bóng người bay ra.
Cảm nhận lực lượng tràn trề trong cơ thể, hai mắt của bọn họ đầy vẻ vui mừng, Diệp Phàm cũng đúng lúc đi tới cửa viện.
- Đại ca!
Hai người đều cười nói.
- Nhị đệ, tam đệ, một tháng này không ngừng dùng nước thuốc kích thích cơ thể, mỗi ngày đều giống như bị hàng trăm hàng nghìn con sâu đục xương, các ngươi có thể chống đỡ được, thật sự không dễ dàng.
Diệp Phàm cười to.
- Đại ca, vì có thể một lần nữa tu hành, chút đau đớn giống như bị hàng trăm hàng nghìn con sâu đục xương như vậy đã tính là gì chứ?
Diệp Tàn nghe vậy, thì cười cởi mở. Từ khi Diệp Phàm nói cho bọn họ biết, bọn họ có thể tu luyện lại, tính tình hai người cũng trở nên rộng rãi hơn trước nhiều.
Chỉ có điều tính tình Diệp Quỷ vẫn tương đối lạnh lùng, ngoại trừ mỉm cười ở trước mặt Diệp Phàm và Diệp Tàn i, bình thường gần như chỉ dửng dừng dưng, từ chối người từ ngoài ngàn dặm.
Diệp Tàn lại tương đối ôn hòa hơn. Tuy hắn bị mất cánh tay phải nhưng trên người vẫn lộ ra vẻ trầm tĩnh.