Vô Địch Thiên Đế

Chương 13: Chương 13: Phượng Minh Kinh Vũ Kiếm




Diệp Quỷ và Diệp Tàn đều có thể tu luyện Đan Môn Quyết, nhưng Diệp Phàm muốn rèn luyện thể chất của bọn họ một thời gian mới tiến hành tu luyện. Làm như vậy, cho dù hai người mở ra đan môn không khủng khiếp bằng hắn, cũng mạnh hơn võ giả cùng giai nhiều.

Đời trước, khi hắn nhận được công pháp bí mật này, tu vi đã đạt tới Cương Thể cảnh, tiếc nuối đành bỏ qua.

Đời này, có lực lượng thần văn của Thiên Đế Đồ Lục, hắn trực tiếp bỏ qua bước này.

Diệp Phàm không ở lại, lúc này giao pháp quyết Đan Môn Quyết cho hai người. Diệp Quỷ và Diệp Tàn như nhặt được chí bảo, lập tức bắt đầu tu luyện không muốn chậm trễ. Đối với bọn họ hai người, có thể tu luyện lại giống như ơn lớn trời ban vậy.

Nhìn hai người sốt ruột tu luyện, Diệp Phàm không khỏi mỉm cười, nghĩ đến đời trước, hắn làm sao không nóng lòng như vậy.

Nhưng vào lúc này, một người hầu đi đến, chắp tay nói:

- Vương gia, hoàng thượng phái người tới mời!

- Hàn thúc à?

Diệp Phàm nghe vậy thì khẽ gật đầu, nói:

- Chuẩn bị ngựa. Đúng rồi, chuẩn bị sẵn sàng quần áo tắm rửa và đồ ăn. Chờ hai vị đệ đệ của ta tu luyện xong, cố gắng chăm sóc cẩn thận!

- Tuân mệnh!

Người hầu kia nghe vậy, chắp tay lui ra.

Diệp Phàm trở lại rửa mặt, để áo bào gấm sang trọng qua một bên, lấy ra chiến bào bên cạnh, chiến bào này là do mẫu thân hắn may, toàn thân màu đen, phía sau còn có áo choàng màu đỏ thẫm, có một dây đeo kiếm sau lưng.

Hắn đeo Lăng Hư Kiếm lên người, buộc tóc lên, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ kiên nghị và trầm ổn không hợp với tuổi tác.

Làm xong những điều này, hắn mở cửa đi thẳng tới cửa chính, cưỡi lên linh mã đã được chuẩn bị sẵn. Phía sau là Dương Tiêu, Lý Trọng cưỡi Phù Thủy Tê Ngưu đi theo. Lần này, hai người đó không mặc áo giáp, chỉ mặc chiến bào bình thường.

Ba người thúc ngựa rời khỏi phủ, dọc đường đi đã khiến cho không ít người chú ý. Rất nhiều người lập tức chỉ trỏ nói xấu.

- Mau nhìn kia, đó chính là Diệp Phàm, chính là kẻ tiểu nhân giết cả gia tộc của mình để cầu phú quý.

- Xuỵt! Ngươi không muốn sống nữa à? Người này giết người như ngóe, nếu để hắn nghe được, ngươi còn có mạng nữa sao?

- Hừ, người trông ra hình ra dáng, tuấn tú lịch sự, chỉ có điều chung quy không phải là người!

Đủ loại người đầy căm phẫn giễu cợt. Người vô tri chung quy sẽ lấy chút hiểu biết của mình để ngông cuồng suy đoán người khác, nhất là đứng ở bên phía chính nghĩa sẽ khiến bọn họ có một cảm giác vui vẻ la thường.

Tốc độ linh mã của Diệp Phàm cũng không nhanh, ba người cưỡi ngựa chạy chậm. Dù sao cũng là trong phố xá sầm uất, Diệp Phàm không phải là người vô lễ ngang ngược.

Về phần người khác hiểu nhầm hắn, hắn cũng không định tìm cách làm sáng tỏ, tư tưởng của bọn họ không ở trên cùng một cấp bậc.

Chỉ có điều vẻ mặt Dương Tiêu và Lý Trọng lại rất khó coi, dù sao bọn họ cũng là cường giả Cương Thể cảnh tam trọng, bây giờ bị những dân chúng ngu xuẩn chỉ vào mũi mắng, vẫn thấy khó chịu.

Sau nửa canh giờ, Diệp Phàm đến hoàng cung.

Hoàng cung Sở Quốc chiếm một diện tích mười dặm, vô cùng to lớn xa hoa. Sau khi tiến vào hoàng cung, Diệp Phàm còn phải đi thêm một đoạn đường dài. Không thể không nói, kiến trúc hoàng cung đầy khí phách, rất được Diệp Phàm yêu thích.

Chỉ có điều đời trước hắn nhìn thấy quá nhiều kiến trúc như vậy, bây giờ đi qua lại không chấn động như người bình thường, trái lại rất thản nhiên.

Diệp Phàm đi một đoạn lại dừng, hoàn toàn xem thành du lịch ngắm cảnh, nhất thời không cẩn thận, đi tới một đình viện rất sang trọng và tuyệt đẹp.

Đình viện trong hoàng cung thông suốt với bốn phía, hoàn toàn có thể đi tới. Diệp Phàm bước vào trong đình viện, nơi này bảo vệ có chút nghiêm ngặt. Đám lính nhìn thấy ngọc bội bên thắt lưng Diệp Phàm, lúc này đều chắp tay cho đi.

Hắn đi một lúc như vậy, đột nhiên có một giọng nói khẽ vang lên:

- Ngươi, qua luyện kiếm với bản công chúa!

Giọng nói trong vắt, êm tai, du dương uyển chuyển, giống như u lan trong cốc vắng, gió mát thổi qua tai, khiến người ta thấy rất thư thái.

Tiếp theo, hắn nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng bên đình viện, trong tay cầm một thanh kiếm mảnh, mặc chiến bào bằng lụa mỏng màu trắng, đôi mắt đẹp linh hoạt sáng ngời, rung động lòng người.

Mái tóc đen để xõa theo gió khẽ tung bay, kèm theo chút mùi thơm thiếu nữ, vòng eo nhỏ dịu dàng bằng nắm tay, một mảnh ngọc bội sang trọng có khắc chữ 'Tuyết'.

Cho dù Diệp Phàm sống hai đời làm người, cũng không thể không tán thưởng, đúng là một nữ tử tuyệt thế khuynh thành.

Cũng may Diệp Phàm có định lực kinh người, chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó rời đi.

- Ngươi làm càn, đứng lại cho bản công chúa!

Lại là một quát vang lên. Tiếp theo, một mùi thơm xộc vào mũi Diệp Phàm. Nữ tử kia đã đứng ở trước mặt hắn, cầm trường kiếm chỉ thẳng vào hắn.

Áo choàng Diệp Phàm khẽ tung bay, khẽ nói:

- Ta không phải người bồi luyện, công chúa nhận nhầm người sao?

- Đây là hoàng cung, ta là công chúa, ta bảo ngươi theo ta luyện kiếm ngươi phải theo ta luyện kiếm. Đây là chuyện mà cả Hoàng Đô có bao nhiêu công tử quý tộc cầu còn không cầu được, ta bảo ngươi qua, ngươi còn từ chối sao?

Bắc Cung Tuyết dịu dàng nói, đôi mắt to tròn đảo quanh. Nàng quả thật nhận sai. Cách ăn mặc của Diệp Phàm không phải là hộ vệ thủ hạ của nàng. nhưng người này dám từ chối Bắc Cung Tuyết nàng, quả thực đáng ghét. Nàng xinh đẹp động lòng người như vậy, sao có người có thể từ chối chứ?

Diệp Phàm làm sao biết được suy nghĩ của Bắc Cung Tuyết, mày kiếm hơi nhíu lại, lộ vẻ mất kiên nhẫn nói:

- Công chúa, như lời ngươi đã nói, ngươi hoàn toàn có thể tìm người khác luyện kiếm với ngươi, tại hạ còn có việc, không theo hầu được.

Nói xong, Diệp Phàm trực tiếp rời đi.

- Đứng lại!

Bắc Cung Tuyết quát một tiếng, trường kiếm trong tay giống như một cơn gió, chém về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm duỗi chân, quỹ tích của bộ pháp Cửu Hư Mê Tung Bộ xuất hiện. Ngay sau đó, thân hình hắn biến hóa kỳ ảo, tránh được trường kiếm của Bắc Cung Tuyết.

Bắc Cung Tuyết chỉ cảm thấy cảm thấy mắt hoa lên, Diệp Phàm đã đến cửa viện, vừa xoay người lại biến mất. Đôi môi nhỏ mê người của nàng khẽ mím chặt, tức giận ném trường kiếm trong tay xuống.

- Hắn đi theo hướng này, nhất định là cung điện của phụ hoàng. Hừ, dám từ chối bản công chúa, ta lớn như vậy còn chưa từng có ai từ chối ta, ta nhất định phải bảo phụ hoàng để ngươi làm bia ngắm di động của ta!

Nghĩ tới đây, tâm tình buồn bực của Bắc Cung Tuyết thoáng cái đã biến mất, vui vẻ chạy về phía cung điện của Bắc Cung Hàn Tiêu.

Diệp Phàm đi thẳng tới cung điện, rất nhanh đã được hộ vệ dẫn vào trong thư phòng của Bắc Cung Hàn Tiêu.

Bắc Cung Hàn Tiêu đang cầm một quyển bí tịch võ kỹ trên tay, nhìn thấy Diệp Phàm đến, không khỏi đặt quyển võ kỹ xuống, cười nói:

- Diệp hiền chất, ngươi tới rồi!

- Hàn thúc!

Diệp Phàm cũng tươi cười, không khách khí trực tiếp ngồi ở một bên, Bắc Cung Hàn Tiêu không tức giận, Diệp Phàm có thể không e ngại thân phận quân vương của hắn, ở chung với hắn bình thường, hắn tất nhiên càng mừng rỡ.

- Diệp hiền chất, một tháng qua sống có tốt không? Mẫu thân ngươi thế nào?

Bắc Cung Hàn Tiêu hỏi thăm.

- Cảm ơn Hàn thúc nhớ mong, thân phận vương gia này cũng không tệ lắm, mỗi ngày đều có người hầu hạ, ha ha ha!

Diệp Phàm cười nói. Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy cũng tươi cười:

- Tiểu tử ngươi đừng để cho những sinh hoạt đắt đỏ diệt sạch tâm trí. Nhưng như vậy, ta cũng không phải lo lắng nữa!

- Vâng!

Bắc Cung Hàn Tiêu lại cầm quyển võ kỹ vừa rồi lên, giao cho Diệp Phàm:

- Ngươi xem thử quyển võ kỹ này thế nào? Hôm nay ta phái người đấu giá ở phòng đấu giá Hoàng Đô được quyển võ kỹ không đầy đủ này, nghe nói là võ kỹ Thiên giai.

Diệp Phàm nghe vậy, nhận lấy quyển võ kỹ lật xem, trong lòng thoáng xúc động. Minh Phượng Kinh Vũ Kiếm, võ kỹ Thiên giai trung cấp, đời trước hắn cũng từng có duyên gặp bản hoàn chỉnh của quyển kiếm kỹ này.

Chỉ có điều quyển kiếm kỹ này chỉ thích hợp cho nữ tử tu luyện, vì vậy hắn cũng không quen, bây giờ căn cứ vào bản thiếu này, ngược lại gợi lên không ít ký ức cho hắn.

- Đây là một quyển võ kỹ chỉ thích hợp cho phái nữ tu luyện!

Diệp Phàm trầm ngâm một lúc mới cười to.

- Kiếm kỹ chỉ thích hợp với nữ tử?

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy không khỏi thoáng ngây người, sau đó lấy ra sách cổ, tìm ra chỗ phân chia tuyến đường vận hành công pháp dành cho nam và nữ, lại không khỏi sửng sốt. Đúng là chỉ thích hợp cho nữ tử tu luyện.

Trong lòng hắn thầm than, mình xem lâu như vậy, còn không bằng Diệp Phàm nhìn lướt qua.

Càng là vậy, hắn càng thưởng thức Diệp Phàm, Nhưng vào lúc này, Bắc Cung Tuyết đi đến. Dù sao nàng cũng là thiếu nữ mười sáu tuổi, trong lúc bước đi cũng mang theo chút tinh thần phấn chấn và nhẹ nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.