Vô Địch Thiên Đế

Chương 14: Chương 14: Sư phụ của công chúa




- Phụ hoàng!

Bắc Cung Tuyết khẽ nói. Khi lại nhìn thấy Diệp Phàm, nàng không khỏi tươi cười. Quả nhiên là vậy, khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh trông rất đáng yêu nói:

- Hừ, ngươi quả nhiên ở đây!

Bắc Cung Hàn Tiêu thấy thế, không khỏi thoáng ngây người:

- Hai người các ngươi có nhận biết?

- Vừa rồi vô tình gặp được trên đường đi tới đây!

Diệp Phàm giải thích.

- Hừ, gì mà vô tình gặp được chứ? Phụ hoàng, hắn bắt nạt người ta, phụ hoàng phải đòi lại công bằng cho nữ nhi, ta muốn hắn làm bia luyện kiếm của ta!

Lúc này, Bắc Cung Tuyết đi tới bên cạnh Bắc Cung Hàn Tiêu làm nũng nói, đồng thời lườm Diệp Phàm, trên mặt xinh đẹp đầy vẻ đắc ý

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy không khỏi mỉm cười cưng chiều nói:

- Ồ! Sao đúng lúc vậy? Ta vừa vặn muốn thương lượng với ngươi chuyện này. Nếu ngươi đã có suy nghĩ này, ta cũng đỡ tốn công sức.

- Phụ hoàng, phụ hoàng muốn nói sẽ để hắn làm bia luyện kiếm của ta sao? Quá tốt rồi!

Bắc Cung Tuyết nghe vậy thì cao hứng nói, sau đó đi tới trước mặt Diệp Phàm, lộ ra chân đẹp dài thẳng, trắng mịn, đắc ý nói:

- Hừ, không ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bản công chúa!

Nhìn vẻ mặt hung ác được thể hiện ở trên người của nàng lại có vẻ rất đáng yêu.

- Diệp Phàm sẽ làm sư phụ của ngươi, sau này kiếm kỹ, võ kỹ, tu luyện của ngươi đều giao cho hắn giám sát. Đương nhiên, sự an toàn của ngươi cũng do hắn chịu trách nhiệm. Diệp hiền chất, ngươi thấy thế nào?

Bắc Cung Hàn Tiêu nói tiếp.

Diệp Phàm nghe vậy chắp tay:

- Điều này đã được nói rõ ở Thiên Thú Sơn, ta tất nhiên không có ý kiến gì khác.

Hắn nói xong, có chút buồn cười nhìn Bắc Cung Tuyết. Chỉ thấy Bắc Cung Tuyết khẽ nhíu mày, sau đó bĩu môi, tội nghiệp nhìn Bắc Cung Hàn Tiêu.

- Phụ hoàng, ta không cần. Tại sao phải để hắn làm sư phụ của ta chứ? Hắn chỉ ngang tầm tuổi ta, làm gì có tư cách làm sư phụ ta chứ? Hơn nữa, ngươi vừa nói hắn là ai?

- Diệp Phàm!

- Cái gì? Diệp Phàm, hắn chính là tên Diệp Phàm mặt người dạ thú bị thiên kim Lâm gia Lâm Mộ Tuyết tới cửa từ hôn, lại vì vinh hoa phú quý mà tàn sát tất cả người của Diệp gia sao?

Bắc Cung Tuyết nghe vậy, lúc này khiếp sợ nói:

- Không, ta không cần người như thế làm sư phụ ta được. Ta có chết cũng không cần!

- Làm càn! Tuyết Nhi, ngươi nói gì vậy? Mau xin lỗi Diệp hiền chất.

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy, lúc này phẫn nộ quát.

- Xin lỗi? Sao ta phải xin lỗi chứ? Ta không cần, ta không muốn hắn làm sư phụ của ta.

Bắc Cung Tuyết bĩu miệng ủy khuất nói.

Diệp Phàm không nhiều lời. Nói thật, hắn căn bản không muốn làm sư phụ cho con nhóc này. Nếu không phải có quan hệ không tệ với Bắc Cung Hàn Tiêu, hắn mới lười dính vào chuyện xui xẻo này.

- Ngươi biết cái gì? Người bên ngoài nói đều là tin đồn nhảm. Diệp hiền chất có kiến thức và võ kỹ uyên thâm, vượt xa ngươi, thừa sức làm sư phụ ngươi. Tuyết Nhi, ngươi là công chúa cao quý, sao có thể dễ tin lời đồn đại bên ngoài?

Bắc Cung Hàn Tiêu hơi nghiêm túc nói:

- Nhanh xin lỗi!

Bắc Cung Tuyết nghe vậy lập tức mím môi, trong đôi mắt linh hoạt đầy vẻ oan ức, hầm hừ lườm Diệp Phàm, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Phàm, dịu dàng nói:

- Xin lỗi!

Diệp Phàm nghe vậy lộ vẻ nghiền ngẫm:

- Đồ nhi không cần đa lễ!

Diệp Phàm vẫn có một chút chán ghét. Nếu lấy thân phận của hắn đời trước, tất nhiên sẽ không nói ra những lời này, nhưng hai đời làm người, không chỉ thay đổi tình cảnh của hắn, kể cả tư tưởng của hắn cũng phát sinh một chút thay đổi.

Dường như hắn không phải là Diệp Phàm đời trước, cũng không phải Diệp Phàm đời này, hắn là Diệp Phàm hai đời kết hợp thành.

- Hừ, ai muốn ngươi làm sư phụ ta chứ?

Bắc Cung Tuyết hừ một tiếng, trực tiếp rời đi.

Bắc Cung Hàn Tiêu bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của Bắc Cung Tuyết, cười nói:

- Tuyết Nhi bị ta chiều từ nhỏ sinh hư, tính tình hơi điêu ngoa nhưng tâm địa rất tốt. nàng có tư chất tốt nhất trong đám con cháu của ta.

- Diệp hiền chất, ta quan sát vô số người cả đời, ngươi tuyệt đối không phải là người bình thường. Nếu như có thể, mong ngươi bỏ thêm chút công sức dạy dỗ nàng.

- Hàn thúc khách sáo, ngày mai ta sẽ qua dạy công chúa đúng giờ.

Diệp Phàm chắp tay nói.

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Diệp Phàm lại từ biệt rời đi.

Hắn trở lại Mặc Vương Phủ, Diệp Quỷ và Diệp Tàn đã tu luyện xong, khí tức hai người không ổn định, chỉ một ngày đã đạt đến Ngưng Thể cảnh tứ trọng.

Tất nhiên, công lao của việc này là do mấy năm qua, hai người chưa bao giờ từ bỏ bê việc tu luyện mỗi ngày, mới có thể trong một ngày ngắn ngủi thu được mức nâng cao tu vi khủng khiếp này.

Hai người rõ ràng rất vui khi thấy Diệp Phàm đến. Nhất là sau khi đan môn mở ra, hai người từ trong bóng tối vô tận bước ra, con đường tu luyện lại mở ra, Diệp Phàm quả thật có ơn tái tạo đối với bọn họ.

- Nhị đệ!

Diệp Phàm nhìn cánh tay cụt của hắn lúc này lấy ra một thanh trường đao:

- Ngươi cụt tay, bây giờ ta không có cách nào làm cho nó mọc trở lại, nhưng ta có một bộ võ kỹ Thiên giai cao cấp, Bách Ảnh Cuồng Phong Đao! Chỉ có người bị cụt tay mới có thể sử dụng.

Đời trước tu vi của Diệp Phàm đạt tới Chí Tôn, tất nhiên nắm giữ không ít võ kỹ, chỉ có điều hắn cũng chỉ biết hai loại võ kỹ Thiên giai cao cấp, một loại trong đó chính là Bách Ảnh Cuồng Phong Đao. Sau khi hắn giết chết một Chí Tôn cụt một tay mới nhận được nó.

Hắn không phải người cụt một tay, tất nhiên không có cách nào sử dụng được, cuối cùng nghiên cứu võ kỹ này, sửa đổi lại, áp dụng cho võ kỹ của mình.

Diệp Tàn nghe vậy, lúc này cực kỳ hưng phấn, tập trung tinh thần nhìn về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm không nhiều lời, ôm tay trái ở trước ngực, tiếp theo chậm rãi biểu diễn võ kỹ một lần, một số chiếu thức sẽ cắt đến cánh tay trái của hắn, nên hắn trực tiếp dùng miệng để miêu tả.

Diệp Tàn nghe rất nghiêm túc, dường như ghi tạc từng lời, từng chiêu thức của Diệp Phàm vào trong linh hồn.

Diệp Phàm chuyển trường đao cho Diệp Tàn, dặn dò:

- Khi tu luyện võ kỹ này tới trạng thái hoàn mỹ, có khả năng tạo ra vòi rồng cuồng phong, cuốn đi tất cả.

Diệp Tàn nhận lấy trường đao, trong ánh mắt đầy vẻ kích động cuồng nhiệt. Lúc quay đầu lại nhìn Diệp Phàm, ánh mắt hắn đầy kiên định. Hắn nhất định phải trở thành cường giả, vì đại ca chém hết rào cản, tiêu diệt sạch tất cả kẻ địch.

Diệp Phàm bóp vai Diệp Tàn, không nhiều lời. Diệp Tàn có tư chất còn tốt hơn hắn kiếp trước, hắn tin tưởng Diệp Tàn có thể tu luyện thành công võ kỹ này.

Hắn quay sang nhìn Diệp Quỷ. Giờ phút này trong đôi mắt Diệp Quỷ đầy vẻ chờ mong. Võ kỹ Thiên giai cao cấp, đây là đồ trong truyền thuyết đấy.

Hắn biết tại sao Diệp Phàm có được võ kỹ đáng sợ, hắn chỉ biết đó là đại ca của hắn.

Diệp Phàm đi tới bãi đất trống, rút ra Lăng Hư Kiếm, sau đó thân hình tung bay.

Bóng đen mờ ảo đến cực điểm, trong phút chốc, thân hình Diệp Phàm đã ở sau một cây lớn phía xa, Lăng Hư Kiếm bị hắn nắm ngược trên tay, cây lớn đổ xuống.

Làm xong những điều này, hắn cắm Lăng Hư Kiếm vào trong vỏ kiếm, đeo ở sau lưng, sau đó lấy từ trong viện ra một thanh trường kiếm, đưa cho Diệp Quỷ:

- Đây là võ kỹ Thiên giai cao cấp Vô Ảnh Quỷ Trảm, giết người vô hình, chính là thuật ám sát cực mạnh.

- Tu luyện tới trạng thái hoàn mỹ, lại có thể hình thành màn trời tối đen, cắn nuốt tất cả ánh sáng trong phạm vi mấy chục mét!

Diệp Quỷ nghe vậy, nhận lấy trường kiếm, tay phải nắm chặt nó. Cho tới lúc nay, trên gương mặt luôn lạnh lùng của hắn mới lộ vẻ kích động và kiên nghị:

- Đại ca, Diệp Quỷ ta sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén của ngươi, lưỡi kiếm chỉ đâu, máu chảy thành sông!

...

Ở Hoàng cung.

Bắc Cung Tuyết bĩu môi rầu rĩ không vui. Một nam tử trông rất tuấn tú, đứng bên cạnh nhìn nàng đầy vẻ dịu dàng, lộ ra chút cưng chiều:

- Tiểu muội, muội gặp phải chuyện gì không vui vậy?

Bắc Cung Tuyết nghe vậy lúc này cười nói:

- Còn không phải là do tên Diệp Phàm kia sao?

- Diệp Phàm? Diệp Phàm nào? Muội muốn nói tới kẻ vẫn được bàn tán xôn xao ở Hoàng Đô trong thời gian gần đây à? Sao thế? Chẳng lẽ hắn làm gì muội?

Bắc Cung Thanh Thiên nghi ngờ nói.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy, kể lại cho Bắc Cung Thanh Thiên nghe chuyện xảy ra hôm nay.

Sau đó, Bắc Cung Tuyết quát to:

- Tam ca, ta không muốn hắn làm sư phụ ta, sư phụ của bản công chúa làm sao có thể là người như thế được.

- Ta tưởng là chuyện gì chứ? Tiểu muội yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta. Tối nay, ta sẽ mở tiệc, mời các thanh niên tài giỏi trong Hoàng Đô và Diệp Phàm kia tới, chúc mừng hắn trở thành sư phụ của muội.

Bắc Cung Thanh Thiên nghe vậy không khỏi cười nói:

- Đến lúc đó, những công tử kia tất nhiên sẽ gây khó dễ cho hắn, yêu cầu đấu một trận. Nếu hắn thua người khác, muội lấy lý do thực lực của hắn không đủ, từ chối chuyện hắn trở thành sư phụ của muội.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy, đôi mắt trong veo linh hoạt chợt sáng ngời, đôi môi nhỏ nhắn mê người thoáng cong lên, lộ ra vẻ quyến rũ kinh người, giống như một tinh linh nhỏ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.