Cho tới nay, Lâm Nhất đều muốn thu phục Ngô Dung và hơn mười quỷ linh tu sĩ thủ hạ của hắn, nhưng trước sau không được như mong muốn. Bây giờ đối phương chủ động tiếp cận lấy lòng, hắn lại thờ ơ.
Trong bóng đêm tối tăm, bóng dáng Ngô Dung ung dung lướt tới gần. Hắn ngưng thực, các đường nét trên mặt cũng trở nên rõ ràng hơn, vừa nhìn chỉ là một tu sĩ bình thường, chỉ có chân không chạm đất, dưới thân không thấy bóng mới lộ ra vài phần kỳ lạ nói không nên lời. Hắn có chút không hiểu nhìn Lâm Nhất, nói:
- Ngươi đã biết thân phận của ta, lại có giao tình của Long huynh, mâu thuẫn của chúng ta cũng nên loại bỏ mới đúng! Chẳng phải có câu giúp người giúp mình sẽ càng có lợi cho ngươi sao...
Lâm Nhất đi thong thả đến trước Huyền Băng, lại để ý quan sát tình hình trên mặt đất. Di hài tiên nhân vẫn còn đóng băng, trên dưới không bị tổn thương chút nào, có thể thấy được thủ pháp phá cấm rất lão luyện. Hắn khẽ gật đầu, cười nói:
- Ha ha! Ta với lão Long có giao tình không liên quan tới ngươi, thân phận Tiên Tôn của ngươi không có liên quan gì đến ta. Thả ra hơn mười cao thủ Hợp Thể xông loạn đụng loạn, thực sự khiến người ta lo lắng đấy!
Hắn lại nhìn về phía Ngô Dung, hời hợt nói tiếp:
- Nếu ra ngoài gây họa khắp nơi cho ta, vậy chẳng có chỗ nào tốt cả!
- Sao lại gây họa khắp nơi được? Ngươi đang cần người, chẳng lẽ còn không tin ta...
Ngô Dung có chút tức giận, còn có chút oan ức, nhưng nhất thời biết nói sao. Hắn vuốt râu, giọng điệu dịu xuống, bất mãn hỏi:
- Ngươi muốn như thế nào, mới bằng lòng buông tha cho hơn mười thủ hạ này của ta...
- Nếu không nhận lấy hồn cấm của ta, sao có thể khiến cho người ta yên tâm được?
Lâm Nhất bất đắc dĩ nói:
- Không phải không tin, là bất đắc dĩ phải làm vậy thôi!
- Chúng ta quên sống quên chết, kết quả còn phải bị sỉ nhục như vậy sao? Ngươi...
Dáng vẻ Ngô Dung đầy căm phẫn. Hắn bỗng nhiên xoay người, tức giận nói:
- Ta đi tìm Long huynh nói rõ lí lẽ, hắn tự có công đạo...
Lâm Nhất cười ta, không cho là đúng nói:
- Năm đó chín tộc Thần Long đều bị diệt, công đạo ở đâu? Bốn đại Tiên Tôn còn không thể cùng tiến cùng lui, vì sao ta lại phải tin ngươi?
Ngô Dung chợt dừng lại, hắn không để ý nói:
- Bây giờ tình hình trong, ngoài giới còn không rõ, lại xuất hiện hơn mười tiên nhân viễn cổ tràn ngập sát cơ lại không chịu quản giáo, không biết sẽ thế nào...
Ánh mắt hắn lóe lên, tự có chủ ý nói:
- Ta cũng không quá để ý có người theo hầu không, chẳng qua là muốn bớt chút phiền toái mà thôi...
Ngô Dung xoay người kinh ngạc nhìn Lâm Nhất, một lúc lâu mới liên tục lắc đầu nói:
- Long huynh nói không sai, ngươi quả nhiên là kẻ dối trá! Lạt mềm buộc chặt không ngoài như vậy...
- Ta nói lẽ nào không có đạo lý sao...
Lâm Nhất giang hai tay, rất vô tội nói:
- Ta nể tình lão Long mới thả ngươi, những người còn lại vẫn nên ở trong Quỷ Châu cố thủ dài đi! Xin lỗi không tiếp được...
- Khoan đã!
Ngô Dung vội vàng gọi lại. Thấy Lâm Nhất căn bản không đi, hắn nhịn không được thở dài một tiếng, nói:
- Chính là nể tình Long huynh... Ta có thể đi theo, cũng không thể chịu nhục để ngươi dùng hồn cấm được. Những thủ hạ kia của ta đều là người cương liệt dũng mãnh. Nếu ngươi đối xử tử tế với bọn họ, bọn họ tất sẽ dám chiến đấu quên mình phục vụ người...
Hắn lại quay đầu liếc mắt về phía xa, ngược lại có chút cay đắng, cúi đầu chắp tay nói:
- Mong Long huynh không nhìn nhầm người...
Ngô Dung tin tưởng ánh mắt của lão Long không sai, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ về người trẻ tuổi này. Một vương giả chí tôn, nhìn cả tinh vũ với anh mắt xem thường, một tên đạo chích lấy trộm tinh thạch trong Luân Hồi tháp, hai người khác biệt một trời một vực, thật sư khó đánh đồng!
- Ngô tiền bối, cần gì hành lễ lớn như vậy...
Lâm Nhất vung ống tay áo, vội vàng chắp tay nói.
Ngô Dung vốn là một người tâm cao khí ngạo, lúc này bị giành vò đến không còn bản tính nữa. Lão Long có thể tin tưởng chắc chắn vào lựa chọn của mình, cũng quyết chí thề không thay đổi, mình cần gì phải thận trọng nữa! Trong ánh mắt tôi tắm của hắn có chút xấu hổ, nói:
- Ngươi cùng Long huynh ngang hàng, ta sao dám khinh thường...
- Ha ha! Quân tử nói một lời, nặng tựa ngàn vàng!
Lâm Nhất bỗng nhiên nở nụ cười ấm áp, giống như đứng trong gió xuân ấm áp và phất tay nói:
- Nếu ngươi chân thành đối đãi, ta làm sao có thể cần dùng lòng tiểu nhân để đo lường được!
Hắn bỗng nhiên hứng thú giơ tay nói:
- Cấm chế Huyền Băng có hơi mạnh, Ngô tiên sinh có thể dễ dàng phá giải khiến người ta thán phục! Nếu ta muốn giúp ngươi, vậy nên làm thế nào, vẫn mong được chỉ giáo nhiều hơn...
Thần thái của hắn khiêm tốn, lời nói thân thiết, giống như một đôi bằng hữu cũ đã quen biết nhiều năm đang nghiên cứu và thảo luận trận pháp.
Ngô Dung nhìn Lâm Nhất, có chút thất thần. Tư duy của đối phương quá linh hoạt, như ngựa thần lướt gió tung bay, nhìn không có dấu vết gì lại khiến người ta cảm thấy bất ngờ. Chính là người trẻ tuổi diện mạo xấu xí như vậy, nhưng trong chớp mắt vừa đấm vừa xoa đối với mình như vậy, sao có thể chỉ là kẻ dối trá, quả thực có thể gọi là cáo già. Nhất là những hành vi cử chỉ không đứng đắn vừa rồi, thực sự khiến người ta khó có thể đo lường được!