Vô Tiên

Chương 1977: Chương 1977: Càng lúc càng gần (2)




Lâm Nhất lại chỉ vào tám di hài tiên nhân trên mặt đất, tự chủ nói:

- Đạo hữu trong Quỷ Châu còn có bốn mươi tám người, nếu muốn từng người rèn luyện cơ thể, còn phải lấy từ trong Huyền Băng ra bốn mươi mốt di hài nữa mới đủ. Chúng ta hợp lực, chính là làm ít công to...

Về phần Ngô Dung suy nghĩ như thế nào, hắn không quan tâm. Hắn chỉ biết là tai họa bắt đầu từ hỗn loạn. Cho dù thật sự phân tranh nổi lên bốn phía, muốn dùng sức ứng phó, tuyệt đối không cho phép có người đứng sau cản tay. Năm đó Tiên Vực sụp đổ không thể xoay chuyển tình thế, có thể chính là vết xe đổ.

Việc đã đến nước này, Ngô Dung chỉ đành phải đặt tâm tư vào trước mắt. Hắn phân trần nói:

- Trước khi tìm được càng nhiều hồn thể, chỉ cần lấy ra bốn mươi bộ di hài là được. Vẫn nên giữ lại ở trong Huyền Băng, để tránh khỏi hư hỏng...

Lâm Nhất bừng tỉnh, nói:

- Lấy tu vi của Ngô tiên sinh đủ để tạo lại cơ thể. Ha ha! Thứ lỗi cho ta kiến thức thiển cận...

Ngô Dung thầm hừ một tiếng, có chút bất bình nói:

- Nếu không phải không có mấy vạn năm lực luân hồi ăn mòn, ta lại sao còn rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy! Chỉ đợi tương lai tạo lại cơ thể, ngươi thấy được tu vi chân chính của ta với thủ hạ của ta...

Dưới bóng đêm ảm đạm, xung quanh Huyền Băng tỏa ra hơi lạnh tràn ngập, cộng thêm tử thi nằm trên đất, nơi này càng lộ vẻ u ám đáng sợ, một bên là hai người nói chuyện càng thêm hăng hái. Lâm Nhất nhìn Ngô Dung ở ngoài hai, ba trượng tò mò hỏi:

- Theo ta được biết, Tiên Tôn đã là tu vi Động Thiên. Chẳng lẽ năm đó Ngô tiên sinh còn mạnh hơn lão Long sao?

Vẻ mặt Ngô Dung bị nghẹn lại, ho hẽ một tiếng. Mà xưng hô tiên sinh này nghe có chút lọt vào tai. Hắn chắp tay sau lưng vuốt râu nói:

- Năm đó ta chỉ có tu vi Động Thiên sơ kỳ, Long huynh lại là cảnh giới trung kỳ, sao có thể nói là ngang hàng được? Tuy nhiên...

Hắn thoáng dừng lại rồi cao ngạo nói:

- Bốn mươi tám thủ hạ còn lại của ta có hai Tiên Quân, bốn Kim Tiên, mười hai Thiên Tiên, cho dù mỗi người khôi phục tám phần tu vi, đặt ở năm đó cũng là tồn tại không thể khinh thường, đủ để chống đỡ được một phương...

Sau khi Tiên nhân chết tu thành quỷ thể, mượn di hài của người khác tạo lại cơ thể, có thể khôi phục tám phần tu vi ban đầu. Bởi vậy có thể biết, những tu sĩ quỷ linh trong Quỷ Châu kia đều là cảnh giới Hợp Thể, lại có phân chia mạnh yếu, chắc hẳn có liên quan với cảnh ngộ cùng tu vi trước đây của từng người. Hai Tiên Quân, bốn Kim Tiên? Không được! Nếu như có nhiều cao thủ như vậy giúp đỡ, chẳng phải có thể ngang dọc ngoài giới sao? Làm sao phải sợ La gia làm gì hắn, trực tiếp đi Cửu Mục Tiên Vực tìm kiếm Kỳ nhi, ai dám ngăn cản...

Lâm Nhất nghe được Ngô Dung nói vậy, trong lòng nhịn không được lại chấn động, trên gương mặt lộ hết vẻ điên cuồng, khí độ cuồng vọng không kìm chế được, mười phần chính là vương giả nhìn đời bằng nửa con mắt.

Hai mắt Ngô Dung lập tức sáng lên, khẽ gật đầu. Người trẻ tuổi này bản tính không tốt, nếu có thể trở thành kiêu hùng một phương, có thể tạm được! Hắn vuốt râu cười, có chút mạnh mẽ nói:

- Có ta cùng Long huynh giúp đỡ, còn có rất nhiều tử sĩ trung thành và tận tâm đi theo, Tiên Vực thịnh vượng năm đó có thể nằm trong tầm tay...

Chí hướng xây dựng lại Tiên Vực quá lớn, ta chẳng qua chỉ muốn tìm một nữ tử mà thôi! Hai mắt Lâm Nhất bỗng nhiên chớp chớp, vẻ trong suốt như trước đó lại mang theo vẻ cuồng thái. Khóe miệng hắn cong lên, vẻ mặt lẩm bẩm:

- Nói như thế, Tiên Đế phải làm là cao nhân tuyệt thế Động Thiên hậu kỳ! Thiên hạ còn có người giết được hắn sao...

Hắn nhìn về phía Ngô Dung lại hỏi:

- Tiên sinh có thể chỉ giáo không...

- Vì sao giết không được?

Ngô Dung tò mò hỏi ngược lại. Hắn nhìn Lâm Nhất, đồng thời cũng nghi ngờ không hiểu. Vẻ mặt người này biến hóa nhanh như vậy, vừa rồi rốt cuộc đã suy nghĩ gì?

Lâm Nhất vốn tưởng rằng Ngô Dung sẽ nói mấy lời qua loa như lão Long, không ngờ được đối phương nói tới nói lui lại tự nhiên vui vẻ như vậy. Hắn vội vàng chắp tay, vẻ mặt chờ mong.

Ngô Dung không làm suy nghĩ nhiều, nói thẳng:

- Người bình thường cho rằng ba cảnh giới Động Chân, Động Huyền cùng Động Thần, đã là đỉnh phong của tiên đạo khó có thể vượt quá. Không biết trên Động Thiên còn có ba cảnh giới La Thiên cao thâm khó dò. Trong đó bất kỳ người nào cũng đủ để hủy trời diệt đất...

Lâm Nhất nheo mắt, thất thanh hỏi:

- Ngươi nói... còn có cao nhân vượt lên trên Tiên Đế sao? Lại ở nơi nào? Trong giới hay là ngoài giới...

Nếu thật sự có cao nhân như vậy nằm ở trong, ngoài giới Tiên Vực, lão Long cùng Ngô Dung đã sớm tiêu đời! Sau khi mình nghĩ cách tìm được Kỳ nhi, có thể sống thành thật ở Cửu Châu môn, dĩ nhiên sẽ trở thành một hy vọng xa vời...

- Trong giới, ngoài giới? Bắt đầu từ thượng giới trước kia! Ừ...

Ngô Dung ừ một tiếng, nói tiếp:

- Tai họa năm đó chắc là không thể nghi ngờ! Sau nghĩ đến Tiên Đế vẫn khiến sư phụ hắn phải chịu thiệt...

Hắn nói tới đây lại đột nhiên chuyển để tài hỏi:

- Ngươi nghe nói qua Tam Hoàng viễn cổ chưa?

Lâm Nhất khẽ gật đầu, lại vội vàng lắc đầu xua tay. Hắn không chỉ biết Tam Hoàng viễn cổ, còn ở trong một thạch điện Tam Hoàng nhận được Thiên Sát Lôi Hỏa. Nhưng hắn không thể nói về tất cả những điều này, dứt khoát không thể nói rõ được.

Ngô Dung nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, cân nhắc một lát nói tiếp:

- Theo lời đồn đại, Tam Hoàng viễn cổ bất hòa, lúc này mới giận chó đánh mèo lên đệ tử của đối phương. Sư phụ của Tiên Đế chính là một trong Tam Hoàng. Sau khi đối phương phá hủy Tiên Vực đã sớm quay về từ lâu. Thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, chúng ta cuối cùng cũng chờ được mộ cơ hội...

Lâm Nhất lặng lẽ một lát, lại hỏi:

- Những cao nhân kia đi nơi nào?

Ngô Dung không định che giấu, tùy ý đáp:

- Tiên Vực viễn cổ tất nhiên tới từ Hồng Hoang viễn cổ. Về phần Hồng Hoang viễn cổ ở đâu thì chỉ có Tiên Đế năm đó cùng Long huynh biết được. Những ân oán liên quan trong đó, sợ rằng hai người bọn họ cũng không hiểu rõ lắm...

Ánh mắt của Lâm Nhất nhìn Huyền Băng cách đó không xa. Những bóng người trong đó trông rất sống động, dường như đang kể lại những sóng gió năm đó. Mà những nhiệt huyết cùng vinh quang trước đó đều bị băng làm cho biến mất, chỉ để lại hơi lạnh tĩnh mịch nặng nề tràn ngập xung quanh. Hắn không nhịn được chợt thấy căng thẳng, khẽ thở dài. Lời Ngô Dung nói chỉ là một câu chuyện cũ, không có liên quan gì với mình. Trên con đường đi tới suốt mấy trăm năm đang càng lúc càng tới gần tất cả những điều này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.