CHƯƠNG 5
Tác giả: Thần Nông Bản Thảo Kinh
Edit: Cáo
Nguyên lai khi tuyết rơi nặng hạt cũng có thanh âm. Tỷ như âm thanh cành cây bị sức nặng đè gãy, hoặc tiếng bước chân người đi trên mặt đất — khiến người ta nghe muốn nổi da gà.
Nhìn chằm chằm lửa cháy trong đồng lô, bốc lên sắc lửa như màu vỏ quýt, Trường Không Long Tường bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt tươi cười của người nào đó.
“Chi nha –” cửa bị mở ra, Hứa Nhĩ Tuấn vừa run rẩy cởi áo khoác đi vào, vừa oán giận: “Ngay cả độc xà cũng đều ngủ đông, sao chúng ta không ngừng kinh doanh mấy tháng chứ? Chờ đến mùa xuân lại khai trương! Để ta thiếu chút nữa chết cóng, đây là Uy Ngôi quốc a, làm không tốt sẽ lại có người chết vì lạnh– sát thủ bị lạnh tới chết — này thực sự có thể hủy đi danh dự của Kỳ Lân trang…”
“Nhĩ Tuấn, ” Trường Không Phượng Chứ thở dài an ủi: “Ngươi không cảm thấy mình rất ồn ào sao? Ngươi không thể tỏ ra giống một sát thủ sao? Ngươi xem Như Nhai…”
“Ha ha ha, Liên Y, đừng xấu hổ a…”
Ngoài phòng truyền đến tiếng cười sang sảng của Tiết Chanh Chanh cùng tiếng Liên Y xấu hổ quát nhỏ, Vì vậy Hắc Như Nhai chẳng biết từ bao giờ đã đứng sừng sững trong phòng lập tức chạy ra ngoài, khiến khuôn mặt Trường Không Phượng Chứ đang chuẩn bị thuyết giáo một trận xanh một trận trắng.
“Liên Y.” Hắc Như Nhai nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh bạch y nhân nhi, yên lặng ôm lấy nhân nhi mặt đỏ, hai mắt cảnh cáo nhìn Tiết Chanh Chanh.
Tiết Chanh Chanh thấy vẻ mặt cảnh giác của đệ nhất sát thủ Kỳ Lân trang, biết không chơi được nữa, đành phải quệt miệng, ngoan ngoãn đi vào thư phòng.
Hứa Nhĩ Tuấn cười ha ha: “Nhị đương gia, Như Nhai thế nào a?”
Trường Không Phượng Chứ mặc kệ gã, quay đầu yên lặng nhìn hỏa diễm đại ca.
Hai tháng nay, y cũng không khiến cả nhà lo lắng — y không ăn một mình, cũng không cáu kỉnh hay bất an; Trường Không Long Tường quả nhiên cùng người khác bất đồng, không có lấy mốt dấu vết của sự sụp đổ, y vẫn xử lý công vụ như trước, luyện công điều tức, ăn no ngủ đủ, vẫn trầm ổn như trước không hề thay đổi.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ lại giống như bây giờ, rõ ràng là đang suy nghĩ, khóe miệng lại luôn luôn hiện hữu ý cười.
Cho nên dù ngũ đại sát thủ đã tập hợp đủ, cũng không ai dám quấy rối y.
“Nhị đương gia, hôm nay có chuyện gì sao, đều gọi chúng ta trở về.” Hứa Nhĩ Tuấn ngồi xuống hỏi.
Trường Không Phượng Chứ trừng mắt, nghiêm mặt nói: “Mọi người đã nghe nói đến ‘Nhai Tí Lâu’ gần đây mới nổi danh trên giang hồ chưa?” Thấy mọi người đều gật đầu, gã mới nói tiếp: “Trên giang hồ có rất nhiều môn phái, có xuất hiện thêm một tập đoàn sát thủ như chúng ta cũng không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng Nhai Tí Lâu này là người mới mà cả gan dám động thủ trên đầu Thái Tuế — liên tục sát hại thủ hạ của chúng ta đã không nói, lúc Tấn Du đang hành động còn gây trở ngại , hại Tấn Du bị một đao.”
Thường Tấn Du từ đầu đang vẫn yên lặng ngồi bên cạnh bàn nghe vậy liền giơ lên cánh tay được băng bó cẩn thận, trên bông băng mơ hồ lộ ra vết máu.
“Ô!” Tiết Chanh Chanh bước nhanh vài bước đi tới trước mặt gã ngồi xổm xuống, cau mày cởi ra bông băng — lộ ra một vết đao chém thật sâu còn có thể nhìn thấy xương.
“Thao mụ nội nó!” Tiết Chanh Chanh tức giận đến nhảy dựng lên, bị Thường Tấn Du nhẹ nhàng đè lại, “Chanh Chanh tỷ, đừng kích động, đối phương có chuẩn bị mới đến.”
Nhìn vết thương trên tay gã, Tiết Chanh Chanh từ trước đến nay luôn phóng khoáng lại một lần nữa ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, không bao lâu sau ngay cả nước mắt cũng bắt đầu rơi; bình thường Thường Tấn Du chung quy luôn làm bảo bảo ngoan, hiện giờ trong mắt lại xẹt qua một tia giảo hoạt chớp nhoáng, vươn tay kéo Tiết Chanh Chanh, để nàng ngồi bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: “Không đau mà, đừng khóc.” nhưng Tiết Chanh Chanh chỉ vừa rơi lệ, vừa thay gã băng bó lần nữa, không phát hiện cánh tay không bị thương của Thường Tấn Du đã gọn gàng đặt trên eo mình.
“Khụ khụ.” Đối với việc làm mờ ám của bọn họ, Trường Không Phượng Chứ coi như không phát hiện, nói tiếp: “Tấn Du thụ thương là do bị đối phương bất ngờ tấn công, hơn nữa người đông thế mạnh, nếu là một đấu một cũng không thành vấn đề, nhưng không được, vậy nên kết luận đối phương là muốn uy hiếp; dám trêu chọc Kỳ Lân trang nhiều lần như vậy, chứng tỏ không phải vô ý, càng không có khả năng là hạng người bình tươờng.”
Hắc Như Nhai hỏi: “Bọn họ muốn như thế nào? Giành địa bàn?”
Trường Không Phượng Chứ cười khổ một tiếng, nói: “Nếu là như vậy đã đơn giản.”
“Là thái tử Lữ Hưởng.” Trường Không Long Tường vẫn đang nhìn đồng lô bỗng nhiên tiếp lời; nét cười an bình trên mặt đã bị thay thế bằng vẻ chán ghét, “Nhai Tí Lâu ngoại trừ gây bất lợi cho Kỳ Lân Trang, còn sát hại hơn mười hai quan viên tam phẩm trong triều – tất cả đều là môn sinh của Trang thân vương, kẻ thù của Lữ Hương, trong một tháng có thể gây ra nhiều đại án như vậy, gần như đã muốn mưu phản, nhưng triều đình không hề truy xét, thậm chí sau đó binh bộ thượng thư cùng tả thừa tướng bị đe dọa, triều đình cũng chẳng quan tâm, có thể nói chắc chắn có người áp chế mọi chuyện — như vậy có ba điều đã rõ ràng: một là, người đem mọi chuyện áp chế chính là chủ mưu, hai là, chủ mưu không phải ai khác chính là Lữ Hưởng, ba — người đang ngồi trên long ỷ đang bị giam lỏng, hoặc là sắp chết.”
Cửa bị đẩy ra, Kha Nhiên trên người đầy tuyết bước vào, ông phủi nhẹ đầu vai, đạm đạm nói: “Không phải sắp chết — mới vừa có thám tử báo lại — Thái Tông hoàng đế Chính Đức của chúng ta, giờ sửu hôm nay đã băng hà.”
Trường Không Long Tường cùng Trường Không Phượng Chứ đồng thời đứng lên, tuy rằng sớm bị hoàng thất chiêu cáo thiên hạ đem hai người biếm thành thứ dân, hai người lại vì nương của mình phân rõ giới hạn với người nọ; nhưng máu mủ tình thâm, tin tức này chung quy cũng khiến người ta không vui vẻ gì; hai người nhìn nhau, quay về hướng kinh thành song song quỳ xuống, thành thành khẩn khẩn dập đầu ba cái.
Khi đứng lên, mọi người một trận trầm mặc, Trường Không Long Tường đột nhiên nói: “Khi còn bé, có một lần Chính Đức đế hỏi mấy hoàng tử chúng ta, đề bài là nếu Thiên Đảo, Nặc Tháp cùng nhau xâm phạm, lúc đó phải làm sao. Ta khi đó mới mười tuổi, vừa là đại hoàng tử vốn rất ngưỡng mộ hoàng đế, cho nên rất hăng hái, Vì vậy lưu loát viết hơn mười trang, nói đến việc trước tiên phải điều tra rõ vì sao hai quốc gia lại đồng thời xâm phạm, dựa vào nguyên nhân mà quyết định nên hòa hay nên đánh, làm thế nào có thể hòa, đánh thì làm thế nào có thể thắng, gần như hoàn chỉnh. Nhị hoàng tử lại lấy đối sách làm câu trả lời chính, cùng tam hoàng tử hỗ trợ lẫn nhau, chuyên tâm trả lời các loại kế sách có thể đánh thắng trên chiến trường; bài thi của Phượng Chứ lại chỉ có một tờ, suýt nữa còn không tìm thấy, lật qua lật lại chỉ có một câu ‘Hòa khí phát tài’ ; ngũ hoàng tử cùng ta không bàn mà hợp, cho rằng nên dĩ hòa vi quý, đương nhiên cũng không thể không quan tâm đến nguyên tắc căn bản của quốc gia chúng ta; bát hoàng tử Lữ Hưởng, là hoàng tử duy nhất trong chúng ta lúc nộp bài thi không hề đề cập đến việc xem xét thời thế, không đề cập tới chiến lược chiến sách, từ đầu đến cuối liệt kê các loại cưỡng bức lợi dụ tướng lĩnh của đối phương — chỉ toàn ý muốn lợi dụng. Sau đó Chính Đức đế nói: trưởng tử chu toàn, có thể đứng đầu một phương; thứ tử thâm mưu, có thể làm quốc sư; tam tử thượng võ, nhất định sẽ là trấn quốc tướng quân; tứ tử khéo đưa đẩy, có thể lo đối nội đối ngoại; ngũ tử ôn hòa, sẽ là tể tướng điềm đạm; bát tử độc địa, sẽ là quân sư dưới cờ tướng; các nhi tử khác đều không có chủ kiến.”
Nhớ tới chuyện cũ, Trường Không Phượng Chứ nhịn không được phiền muộn cười; Trường Không Long Tường vẫn diện vô biểu tình như cũ, “Từ ngày đó trở đi, bất luận là chuyện gì Lữ Hưởng đều muốn tranh giành với ta, ta vì mẫu thân mất sớm của hắn, nhường nhịn đủ điều, mà hắn cũng không có biện pháp lật đổ ta, Vì vậy hắn đổi sang công kích các hoàng tử khác. Gây xích mích ly gián, khiến tam hoàng tử tức giận giết lục hoàng tử, mà tam hoàng tử cũng vì tội giết đệ mà bị xử tử; đại thần giúp đỡ ngày đó cưỡng đoạt bào tỷ của thất hoàng tử, bát hoàng tử lại giật giây khiến Tiểu Thất giết đại thần đó, làm hại Tiểu Thất phải sung quân biên cương. Chính Đức đế càng già càng hồ đồ, cũng càng thích Lữ Hưởng a dua nịnh hót, ta thay bọn đệ đệ giải thích, người lại vì một tiếng ‘Phụ hoàng’ của Lữ Hưởng mà vui vẻ; lúc đó Lữ Hưởng vu oan nương ta cùng một tướng quân cấu kết, ta cơ hồ muốn một chưởng đánh hắn! Nhưng mẫu thân muốn ta phải nghĩ đến đại cục, Vì vậy ta đành phải giận dữ mà cùng mẫu thân, đệ đệ trốn đi. Không ngờ sau khi ta đi, hắn ngày một tệ hơn, các hoàng tử khác người thì chết, người lại điên, người phải sung quân. Hiện giờ, ngay cả Chính Đức đế luôn sủng ái hắn cũng không được buông tha.”
Ngoại trừ Trường Không Phượng Chứ cùng Kha Nhiên, năm người khác là lần đầu tiên nghe nói, rốt cuộc minh bạch nguyên nhân vì sao trang chủ trốn đi.
Kha Nhiên đạm nhiên nói: “Những chuyện này ngươi đều không phải đã sớm nhìn thấu sao? Nếu hắn đã khẩn cấp giết Chính Đức đế, vậy ngươi lại càng là cái đinh trong mắt hắn; hắn mượn giang hồ làm vật yểm hộ, thành lập Nhai Tí Lâu cũng chỉ vì muốn diệt trừ ngươi.”
Trường Không Long Tường gật đầu, nói: “Thành thật mà nói ta đã không làm tròn trách nhiệm của mình, sinh ra là con của đế vương, nhưng chưa từng cống hiến cho đất nước; Lữ Hưởng nếu ngoan ngoãn làm hoàng đế thì đã tốt, nhưng hắn lại khăng khăng cố chấp, ta chỉ có thể bất chấp tình huynh đệ.”
Kha nhiên gật đầu, Trường Không Phượng Chứ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, gã khẩn cấp nói: “Đại ca, có lẽ là do ta phải bảo hộ Tiểu Tình, có chút thần hồn nát thần tính, nhưng — Sầm Liên Phương đã gặp qua Bán Hạ, có thể hay không…”
Đã qua hai tháng, lần thứ hai nghe được cái tên kia, Trường Không Long Tường thoáng run rẩy, trước mắt tựa hồ là khuôn mặt ngượng ngùng của nam hài.
“Không có việc gì, Tiểu… Vân Bán Hạ lúc đó mặc nữ trang, Sầm Liên Phương không biết cậu ấy là nam hài.”
Trầm mặc một hồi, Trường Không Long Tường lại khoác lên vẻ mặt diện vô biểu tình, y lãnh tĩnh phân phó: “Thông tri xuống phía dưới, sau này mỗi lần hành động phải có ít nhất hai người, nhìn thấy người của Nhai Tí Lâu không cần cố kỵ, nắm chắc phần thắng liền ngay tại chỗ tiêu diệt, không có ưu thế thì không cần đối phó chính diện với địch; các đường khẩu trong và ngoài trang tăng mạnh đề phòng, chú ý những kẻ xâm phạm; những ủy thác mới đây, nếu không phải muốn giết kẻ nào tội ác tày trời, sẽ không nhận.”
Trường Không Long Tường tựa hồ tâm tình bất hảo, vừa nói xong liền hướng cửa rời đi.
…
Đẩy nhẹ cửa ra, phong tuyết lập tức đập vào mặt y, y đột nhiên nhớ tới một ngày lạnh giá trước đây, có một tiểu nhân nhi gắt gao tiến sát vào trong lòng y tìm hơi ấm.
Đứng ở cửa một lúc lâu, Trường Không Long Tường không hề quay đầu lại, khàn giọng nói: “Phượng Chứ, đêm nay cùng ta tới Vân phủ.”
…
Vân gia ở Thường Châu vô cùng giàu có, nói nhỏ tất nhiên không nhỏ, nhưng lại là kiểu quen mắt người nhìn, cũng chỉ là phủ đệ thông thường mà thôi.
Không dám tới gần hơn nữa, sợ có cơ hội nhìn thấy cậu sẽ không để ý tới ý nguyện của cậu, lại một lần nữa bắt cậu trở lại; thế nhưng lại muốn tái kiến một lần, nương nói như vậy là nhất kiến chung tình, nhưng người khác làm sao có thể minh bạch — ” Nhất kiến” này đối y mà nói có ý nghĩa thế nào.
Ngày hôm nay, đã có cớ cho nguyện vọng muốn tái kiến một lần.
Trường Không Phượng Chứ đời này sợ nhất, tôn kính nhất, lo lắng nhất đều là đại ca gã, Trường Không Long Tường. Phàm là chuyện Trường Không Long Tường phân phó, đều được gã an bài thỏa đáng, đặc biệt là khi Trường Không Long Tường phân phó chuyện chung thân đại sự, Trường Không Phượng Chứ chắc chắn sẽ đem chuyện này an bài đến không có một chút sơ sót.
Vì vậy Trường Không Long Tường không cần tìm kiếm lâu trong đêm đầy tuyết, đã được đệ đệ từ sáng sớm đã điều tra từng ngóc ngách trong Vân phủ kéo vào một góc.
Thiên viện này cách hậu hoa viên rất xa, càng không nói đến nhà chính; trong viện chỉ có một gian nhà, ngoài phòng có hai cây cổ thụ, trong bồn hoa dưới tàng cây tựa hồ có rau quả gì đấy, nhưng mùa đông tất cả đều héo rũ, càng nhìn càng thấy tiêu điều, gian nhà phía sau chỉ là củi xếp lên, không có giấy dầu, từ lâu ướt đẫm.
Đây không phải ám chỉ cách Vân Hải đối xử với Bán Hạ hay sao, làm sao có thể ở tại một nơi rách nát như vậy? Trường Không Phượng Chứ âm thầm thay Nhan đường chủ lau mồ hôi lạnh.
Trường Không Long Tường cảm thấy mặt lạnh buốt, tuy rằng y nội lực cao thâm, tuyết rơi trên người y đều bốc hơi hoàn toàn, nhưng cơn tức của y dường như lạnh giá hơn đại tuyết Uy Ngôi nhiều lắm.
Y nhảy xuống tường vây, không tiếng động bước đến trước phòng; cửa sổ tuy rằng được dán qua vài thứ, nhưng vẫn có nhiều kẽ hơn; nhìn vào bên trong, gian nhà rất nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ có tròn một trượng, có một tấm ván gỗ làm giường, trên giường chỉ có một cái chăn bông màu xanh đã bị giặt thành bạc trắng, còn có một nữ tử gầy gò đang nằm, nhưng vô pháp che giấu nét đẹp trời sinh, vẻ mặt nàng ôn nhu mà cấp thiết nhìn xuống mặt đất –
Trường Không Long Tường cơ hồ không thể khống chế tiếng thở gấp của chính mình — trên mặt đất bày ra một chiếc chăn bông cũ nát, nhân nhi nhỏ bé nửa nằm nửa ngồi ở trên — chính là Bán Hạ.
“Tiểu Hạ, đêm nay ngủ cùng nương đi.”
“Nương, Tiểu Hạ đã lớn như vậy rồi!”
“Lớn cũng là hài tử của nương nha, đêm nay lạnh như thế, con còn ngủ trên đất là muốn khiến tâm của nương đau đớn sao?”
“Nương, Tiểu Hạ tuyệt đối không lạnh!”
“Thế nhưng nương lạnh a, mau lên đây đi!”
Bán Hạ do dự một chút, ôm lấy chăn bông bò lên trên ván gỗ, “Nhưng ngủ cùng nương, nửa đêm nương không được đem chăn đều đắp hết lên người Tiểu Hạ!”
“Biết rồi.” Phụ nhân ôn nhu nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi đỏ bừng vì lạnh của Bán Hạ.
Hai người nằm trong bóng đêm một hồi, Bán Hạ bỗng nhiên mở miệng: “Nương, Tiểu Hạ đói bụng.”
Một câu này đánh mạnh vào lòng Trường Không Long Tường, khiến tâm y cơ hồ muốn vỡ ra, mà nương của Bán Hạ, Hồng Hạnh, vẫn là yêu thương vạn phần: “Tiểu Hạ, là nương hại con.”
“Nương!” Tiểu Hạ vội vàng nắm tay Hồng Hạnh, nói: “Là bọn hắn không tốt, sao có thể là lỗi của nương?”
Hồng Hạnh sờ sờ tóc Tiểu Hạ, nhẹ giọng nói: “Vừa đến mùa đông, nha hoàn đưa cơm sợ lạnh, thỉnh thoảng quên là chuyện thường tình. Ta bạc mệnh, suốt đời làm nô làm tỳ, bị chủ tử chiếm đoạt cũng chỉ có đem trái đắng nuốt xuống, sinh hạ con là hạnh phúc lớn nhất của ta — cũng không nghĩ đến khiến Tiểu Hạ con sinh ra đã khiếm khuyết…”
Bán Hạ nhất thời nước mắt chảy ròng, nhẹ giọng nói: “Nương, nếu là liên lụy cũng là ta liên lụy người a! Tất cả đều do thân thể quái dị này của ta…”
Nghe Bán Hạ nói, Hồng Hạnh vội vã thay cậu, cũng thay chính mình lau nước mắt, miễn cưỡng cười: “Đứa nhỏ ngốc, nói nhảm nhí cái gì — chúng ta không nói cái này nữa. Con nói kỳ thực con không phải được Nhan lão gia cứu, thật ra là tới Kỳ Lân trang, còn nói nơi đó thật tốt thật tốt, tại sao lại không nghĩ biện pháp ở lại? Không phải nương muốn con chỉ lo ăn uống, con cũng có thể làm việc hỗ trợ nha, chỉ cần cầu trang chủ lưu lại con, sau đó có thể sống tốt rồi.”
Trường Không Long Tường trong lòng cười khổ một tiếng, chính là có cầu cũng không lưu lại được tiểu đông tây a.
Bán Hạ cười ngắn một tiếng, nói: “Nương, hạ nhân nơi đó mỗi người đều có võ công cao cường, Tiểu Hạ một chân khiếm khuyết có thể làm gì đây?”
Trường Không Long Tường lại thầm nghĩ: chỉ cần ngươi nguyện ý lưu lại, ta sao có thể quan tâm chân của ngươi — chân của ngươi sẽ chỉ làm ta càng thêm yêu thương mà thôi.
Hồng Hạnh gật đầu nói: “Xem ra trang chủ này cũng rất thiết thực…”
“Mới không phải!” Tiểu Hạ một hơi ngắt lời nói: “Con người Trường Không trang chủ rất tốt! Không chỉ tuấn tú lịch sự, hơn nữa văn võ song toàn, lại thông minh, tâm tính thiện lương — bọn họ tuy rằng là sát thủ, nhưng chỉ giết những người tội ác tày trời; quan tốt hay thương nhân lành, cho dù có đưa ra nhiều tiền đi chăng nữa, trang chủ cũng không bao giờ xuống tay! Y đối Tiểu Hạ rất tốt, y…” Cũng đã khóc không thành tiếng.
Trường Không Long Tường kinh ngạc nhìn bóng lưng gầy nhỏ kia; tuy đang đứng trong màn đêm, nhưng y vốn võ công cao cường, thị lực hơn người, thậm chí có thể thấy tiểu nhân nhi không ngừng run rẩy.
Ngươi không hề ghét ta, vì sao lại muốn cùng ta nghìn dặm xa cách?
Hồng Hạnh cả kinh, thấp giọng hô: “Tiểu Hạ, lẽ nào con — “
“Đừng nói!” Tiểu Hạ che miệng mẫu thân, lệ rơi đầy mặt nói: “Mẫu thân chỉ cần biết rằng trang chủ là một người tốt là được rồi — là người tốt nhất trên đời mà Tiểu Hạ gặp qua, xứng đáng có được một nữ nhất xinh đẹp nhất, thiện lương nhất ở bên, liền được rồi.”
Đừng nói nữa, ta sợ ta nghe được câu nói kia sẽ càng không thể quên được y.
…
Ngày thứ hai, Tiểu Hạ mở cửa phòng, đang muốn cất bước ra ngoài, lại thấy một thực hạp bằng gỗ mun, bên cạnh còn có vật gì thật lớn dùng giấy dầu bao quanh.
Nhìn cửa viện một chút, không giống như là có người đã tới a.
Hài lòng đem chỗ đồ vật kia vào nhà, thậm chí đã quên đóng cửa.
Mở giấy dầu ra, là hai tấm chăn bông mới tinh, thật dày, còn có hai bộ quần áo mùa đông.
Mẫu tử kinh ngạc không ngớt, tiếp tục mở thực hạp còn ấm ra, có cẩu kỷ trân châu kê (1), nam sa tham đôn nhục (2), trư đỗ bạch thuật chúc (3) cùng với thanh chưng bạch quả tức ngư. (4)
(1) Gà ác hầm cẩu kỷ tử: bạn ko rõ lắm về trân châu kê, còn cẩu kỷ tử là 1 vị thuốc đông y, mà nấu với cẩu kỷ tử chỉ có gà ác thôi, món này bổ lắm đó =p~ hình như món này ở VN mình là món gà tiềm thuốc bắc thì phải
(2) thịt lợn cùng sa sâm đun cách thủy, sa sâm cũng là một vị thuốc
(3) cháo dạ dày lợn
(4) cá trích hấp ngân hạnh: ngân hạnh lại là 1 vị thuốc
Đều là những món vừa ấm vừa bổ.
Tưởng ngày hôm nay có khách đến, trù phòng làm thêm món ăn, mẫu tử hai người hài lòng một hồi lâu, mới bắt đầu nhanh chóng ăn ngấu nghiến.
Trên cây cổ thụ ngoài phòng, một nam nhân nắm chặt nắm tay, tâm bị cào xé đầy đau đớn.
Muốn đối xử với ngươi thật tốt, muốn đem toàn bộ những điều tốt nhất trên thế giới dành cho ngươi, muốn đem ngươi gắt gao ôm vào trong ngực, không để ngươi vấp ngã, thậm chí còn không muốn ngươi bước đi trên đường.
Nhưng tất cả chỉ là vọng tưởng của ta.
…
Liên tục ba ngày, vừa đến buổi trưa, Trường Không Long Tường liền cưỡi Vũ Sĩ đến thành Thường Châu, khi đến Vân phủ cũng vừa vặn trời tối. Vì vậy liền đứng ở trước phòng trong thiên viện tới quá nửa đêm, gà gáy mới lặng lẽ rời đi.
Ngày thứ tư, Trường Không Long Tường vẫn theo giờ cũ bước về hướng chuồng ngựa, tuyết rất lớn, tuy rằng bên trong trang mỗi ngày đều có người quét dọn tuyết, nhưng vẫn không bao giờ đuổi kịp tốc độ tuyết rơi; nghĩ đến phòng nhỏ của Bán Hạ bọn họ chắc cũng đã sớm bị tuyết chôn vùi, Bán Hạ có cố gắng dọn cũng chỉ có thể đẩy một vài khối nhỏ ra khỏi phòng mà thôi. Không muốn bảo bối của mình phải chịu khổ cực, Trường Không Long Tường dự định tối nay sẽ dùng nội lực làm tan chảy tuyết trong tiểu viện.
“Đại ca, ” Trường Không Phượng Chứ đã sớm chờ ở chuồng ngựa, “Ngày hôm nay tuyết rất lớn, đệ lo lắng phòng nhỏ của Bán Hạ sẽ không chịu nổi, đệ và huynh cùng đi xem có gì không tốt thì sửa lại.”
Trường Không Long Tường gật đầu, không nói một lời nhảy lên Vũ Sĩ, giục ngựa ra khỏi trang.
Lần thứ hai đứng trong tiểu viện, Trường Không Phượng Chứ muốn kiềm chế cảm xúc của đại ca, nếu tiểu bảo bối của mình mà ở loại địa phương này, không cần biết cậu có nguyện ý hay không, nhất định đã sớm đem cậu khiêng về trong trang hảo hảo giấu đi rồi.
Mà đại ca của mình, lại chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới, chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng bên trong qua những lỗ rách trên cửa sổ, mỗi ngày đập nát những thứ hạ nhân đem tới, lại chạy đến tửu lâu mua một đống dược thiện đưa đến trước cửa phòng nhân nhi.
Thực sự không giống đại ca chút nào!
Đại ca của mình đã từng là thái tử, là người trong đầu hiểu rõ từng ưu khuyết điểm của văn võ trong triều, là người sắp xếp từng ngọn cỏ, từng cái cây, từng con người ở một trăm bảy mươi chín châu của Uy Ngôi quốc, một đêm lại một đêm đứng ngốc ở chỗ này, không nhàm chán sao?
Trường Không Phượng Chứ buồn chán nghĩ.
Nhưng chỉ cần có Trường Không Phượng Chứ gã ở đây, nơi này rất nhanh sẽ trở nên thú vị.
“Bắt kẻ trộm a! Mau bắt lấy cậu! Hắn chạy vào thiên viện rồi!”
Hậu viện truyền đến một trận tiếng động lớn. Kẻ trộm ngu ngốc nào, còn chưa chạy nhanh — Trường Không Phượng Chứ nhíu mày nói: “Đại ca, chúng ta tránh đi một chút đi.”
Không ngờ Trường Không Long Tường lại bước đến trước cửa phòng, “Không thể để hắn làm tiểu quai bị thương.”
Trường Không Phượng Chứ trợn mắt nói: “Cái loại tiểu tặc này, chúng ta đứng xa cũng có thể giết được!”
Trường Không Long Tường thấp giọng nói: “Ta không muốn mạo hiểm.”
Không đợi Trường Không Phượng Chứ nói thêm, đã có một người nhảy vọt vào trong viện, tựa hồ là người có võ công.
Kẻ trộm kia mới chạy được vài bước, liền có hộ viện nhảy tới đuổi theo; Trường Không Long Tường cũng không quan tâm đến hộ viện, chỉ đón đầu tên trộm.
Kẻ trộm ôm theo một bao tài vật, chẳng trách chạy không được, đáng lẽ lập tức sẽ thoát hiểm, lúc này thấy trước mắt có người, buộc phải cứng rắn đe dọa: “Mau cút đi!”
Trường Không Long Tường thậm chí không xuất thủ, chỉ dùng đầu ngón chân đá ra một khối tuyết đọng, tuyết đọng lấy tốc độ kinh người đánh vào trên ngực kẻ trộm, lập tức đánh hắn bay ra thật xa, phun ra một ngụm tiên huyết.
Hộ viện giơ cây đuốc, soi rõ mọi thứ, sợ đến không dám tiến lên, chỉ đứng xa xa nhìn. Trường Không Phượng Chứ thấy mình chỉ vì tên trộm kém cỏi ấy mà bị bại lộ tung tích, không khỏi cảm thấy chán nản.
Đúng lúc này, có người bước qua hộ viện đi tới, nộ khí trùng thiên rống: “Kẻ trộm đâu? Đều đứng ở chỗ này làm cái gì?”
Trường Không Phượng Chứ vội vã cười nói: “Vị lão gia này, hai huynh đệ ta đi ngang qua quý phủ, nghe bên trong phủ hô to bắt kẻ trộm, liền nhảy qua tường vào trong hỗ trợ, có chỗ vô lễ mong được thứ lỗi.”
Vân Hải hoài nghi nhìn chằm chằm hai người, muốn nói gì đó, cửa đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, Trường Không Long Tường nghe tiếng động quay sang nhìn, liền thấy tiểu bảo bối mình ngày đêm mong nhớ đứng ở đó, lệ đọng trên khóe mắt, vẻ mặt không thể tin cùng kích động nhìn mình.
“Long Tường!”
Bán Hạ đã sớm bị đánh thức, cũng không dám mạo muội đi ra, thẳng đến khi nghe thanh âm của Trường Không Phượng Chứ, rốt cuộc cũng nhịn không được lao ra cửa.
Một câu Long Tường, đánh nát điểm tự chủ cuối cùng của Trường Không Long Tường, y gấp gáp bước lên phía trước, cởi áo khoác xuống choàng lên người Bán Hạ, hai người cứ như thế nhìn nhau, dù là ai cũng không thể lấy đi sự chú ý của hai bọn họ.
“Tiểu Hạ?” Hồng Hạnh đứng ở phía sau Bán Hạ nghi hoặc mở miệng.
Bán Hạ giống như bị sét đánh tỉnh, vội vã cúi đầu, thấp giọng giải thích: “Nương, đây là Trường Không trang chủ mà ta nói.”
Trường Không Long Tường nhăn mày, nghĩ muốn sửa lại xưng hô của cậu, lại bị Vân Hải cắt ngang –
“Cái gì hỗ trợ bắt kẻ trộm! Không phải là tới tìm tình nhân hay sao? Yêu, cả hai người sao? Mẫu một người tử một người?”
Trường Không Long Tường diện vô biểu tình, cũng đã xiết chặt nắm đấm.
Vân Hải càng tiến lại gần, đứng ở trước phòng nhỏ, ác độc đánh giá bốn người, “Đã lâu không gặp mẫu tử các ngươi, vẫn đẹp như ngày trước, trách không được sống tại nơi như thế này cũng có thể tìm tới dã nam nhân!”
Trường Không huynh đệ từ lâu đã muốn ra tay, nhưng cố kỵ lão là cha Bán Hạ, vậy nên mặc kệ không lên tiếng, chỉ chờ lão trào phúng xong liền đi.
Mà Vân Hải tất nhiên không thể nhanh như vậy buông tha bọn họ, lão tiến sát về phía Trường Không Long Tường, hèn mọn hỏi: “Loại ‘Thân thể’ này, chơi không buồn nôn sao?” Sau đó lão lại quay đầu hỏi Trường Không Phượng Chứ: “Loại nữ nhân hạ sinh ra quái thai này ngươi cũng dám chạm vào…”
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Trường Không Long Tường túm lấy cổ áo: “Ngươi còn dám dùng hai chữ đó hình dung Bán Hạ, ta sẽ giết ngươi!”
Vân Hải vừa rồi cũng không phát hiện thân thủ của Trường Không Long Tường, thấy đứng sau đều là thuộc hạ của mình, lão nói một cách quái gở: “Cái loại thân thể bất nam bất nữ này, không phải quái thai thì là gì?”
“Ô!” Bán Hạ bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, ngã ngồi ở tại trên mặt đất.
Trường Không Long Tường vội vã bỏ qua Vân Hải, xoay người ôm lấy thân thể đang run rẩy kịch liệt của Bán Hạ.
Đã biết, đã bị biết! Đôi mắt trừng lớn của Bán Hạ hoàn toàn không có thần khí — đã bị Long Tường biết!
Được tự do, Vân Hải càng lớn tiếng: “Con mẹ nó! Năm đó lão tử mắt mù mới chạm vào nữ nhân này, sinh hạ một hài tử chân què đã không nói, thân thể còn bất nam bất nữ, mất hết mặt mũi lão tử, nếu không phải thầy tướng số nói không được giết, ta đã sớm bóp chết cái tên lưỡng tính này! Thầy tướng số còn nói giết nó sẽ có tai họa, đối xử tử tế với nó là có thể thăng chức rất nhanh — ta phi! Tên sắc phôi Phó An Hoa kia không phải bị nó hại chết sao? Đáng ra ta nên đem nó đi uy cẩu từ lâu rồi!”
Bán Hạ ở trong lòng Trường Không Long Tường càng run dữ dội, cũng không có đủ can đảm đẩy y ra, càng không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của y.
“Đây là lý do ngươi cự tuyệt ta?”
Ngây người một lát, Trường Không Long Tường mỗi chữ mỗi câu mang theo nghi vấn, trong giọng nói tựa hồ có thương tiếc cùng mừng rỡ, nhưng có nhiều phần tức giận hơn, Bán Hạ mặt đã không còn chút máu, cố lấy chút dũng khí cuối cùng run rẩy gật đầu, cả người dường như muốn ngất đi.
Không đành lòng tiếp tục dọa cậu, Trường Không Long Tường vỗ nhẹ mặt cậu, lộ ra mỉm cười nói: “Trở về ta sẽ phạt ngươi, tiểu bại hoại!”
Đem tiểu đông tây khỏa tiến vào trong áo choàng, trong chớp mắt đổi sang vẻ mặt muốn giết người xoay người đối Vân Hải.
“Cẩn thận cái miệng của ngươi, ta niệm tình ngươi là cha của tiểu quai, bằng không đã sớm chém ngươi.”
Vân Hải quen thói làm mưa làm gió, có thể nào dễ dàng tha thứ có người thẳng mặt giáo huấn mình, lập tức giận tím mặt: “Ngươi biết ta là ai không! Ta là Vân Hải giàu có nhất thành Thường Châu! Con ta là khách quý của Nhai Tí Lâu! Ta có thể cho ngươi sống không bằng chết! Còn có mẫu tử các ngươi, đồ tiểu tiện đề tử (tiếng chửi con gái thời xưa), ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi… Ngô…”
“Đại ca của ta không cần ngươi lo, được chứ?” Trường Không Phượng Chứ đưa tay túm lấy cổ Vân Hải, “Hay là muốn ta giúp ngươi?”
Vân Hải mặt đỏ lên, ngũ quan nguyên bản có thể coi là đoan chính nhất thời lệch vị trí, hai chân đá loạn trong không trung, nhưng không thể thoát khỏi tay của Trường Không Phượng Chứ.
“Phượng Chứ.” Trường Không Long Tường thấp giọng hô, Trường Không Phượng Chứ nghe vậy liền ném Vân Hải xuống đất.
Trường Không Long Tường ôm lấy Bán Hạ đi tới trước mặt Vân Hải, diện vô biểu tình nói: “Ta muốn dẫn Bán Hạ cùng nương cậu ấy đi — mặc kệ ngươi có đồng ý hay không; ta không cần lời chúc phúc của ngươi, chỉ muốn cảnh cáo ngươi tốt nhất nên cút ra xa, nếu như ngươi tái xúc phạm tới mẫu tử bọn họ, mặc kệ Bán Hạ có cho phép hay không, ta cũng sẽ giết cả nhà ngươi!”
Vân Hải bị khí thế của Trường Không Long Tường ép tới không thở nổi, chỉ có thể ngây ngốc nhìn y xoay người ly khai.
“Phượng Chứ, đệ mang phu nhân kỵ mã cẩn thận một chút.”
Trường Không Long Tường cùng Tường Không Phượng Chứ mang theo người dễ dàng nhảy qua tường vây rời đi.
Vân Hải một lúc sau mới phục hồi tinh thần, tức giận đến hôn mê.
…
Bảo đệ đệ chuẩn bị thật tốt, bản thân lại một đường ra roi thúc ngựa, đem bảo bối đặt ở trong lòng, dùng nội lực nâng nhiệt độ xung quanh lên, không cho bảo bối chịu một chút lạnh nào.
Vừa trở lại bên trong phủ, cũng không bảo Kha Nhiên chuẩn bị đồ ăn cùng nước nóng, Trường Không Long Tường xuống ngựa liền dùng khinh công quay về trong viện của mình, ôm tiểu đông tây, một cước đá văng cửa phòng.
Hạ nhân đã sớm đốt lửa sưởi ấm phòng, rất ấm áp, Trường Không Long Tường liền kéo áo choàng của chính mình trên người bảo bối xuống, đem Bán Hạ đặt tại cửa phòng mãnh liệt hôn lên!
Tuy rằng đây cũng không phải lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng ngày hôm nay cảm giác so với lần đầu tiên hôn môi càng khiến người thêm kích động!
Hai người môi lưỡi giao triền, khao khát nuốt lấy mật dịch của đối phương…
Trường Không Long Tường luôn luôn băng lãnh, lúc này thậm chí không đủ nhẫn nại để cởi y kết, vung tay lên, khẩn cấp xé mở y phục của bảo bối –
“Đừng…” Bán Hạ liều mạng lắc đầu, nhưng không tránh được môi lưỡi của Trường Không Long Tường.
“Bảo bối, tâm can bảo bối của ta, tiểu quai của ta…” Chiếc lưỡi ma mãnh thăm dò mọi ngóc ngách trong cái miệng nhỏ nhắn, hận không thể đem đối phương nuốt vào trong bụng.
Từ lỗ tai, cổ đến xương quai xanh, đều bị nam nhân hung hăng gặm cắn…
“Úc… A a… Long Tường…” Bán Hạ vốn đã rất nhớ Long Tường, bị y điên cuồng mà hôn môi như vậy, dần dần không còn phản kháng, còn nhịn không được cuống quýt rên rỉ…
Trường Không Long Tường thật vất vả mới tách khỏi môi của người nọ, đem tiểu tử bị hôn đến sắp ngất kia tới ngồi xuống bên giường, để cho cậu ngồi chắc trên đùi mình, một tay đỡ lấy cậu mà hôn, một tay vén lên vạt áo của bảo bối, bàn tay to giơ lên, hung hăng vỗ mạnh xuống thắt lưng trắng noãn!
“Ai nha!” Bán Hạ hô lên đau đớn, tình huống bất ngờ này khiến cậu cảm thấy thẹn, lại chịu đựng mà nhìn nam nhâm.
Trường Không Long Tường thấy biểu tình khổ sở của tiểu nhân nhi, tâm đã nhuyễn hơn phân nửa, nhưng vẫn cố ý bày ra khuôn mặt băng lãnh, đe dọa: “Gạt ta rằng ngươi chán ghét cùng nam nhân ở một chỗ, khiến ta nghĩ rằng cuộc đời này đã định trước cùng ngươi vô duyên, ngươi biết ta có bao nhiêu khổ sở không?” Vừa nói vừa đánh lên mông nhỏ một cái.
Bán Hạ nghe xong lời này, lại cúi đầu, sợ hãi nhịn xuống đau đớn.
Trường Không Long Tường vừa nghiêm mặt vừa đánh thêm một cái, “Nếu thực sự là bởi vì ngươi chán ghét nam nhân, chán ghét ta cũng đành — nhưng vì sao… Ngươi nghĩ ta là loại người nào? Là đồ sắc quỷ chỉ cần thân thể ngươi sao?”
Không để ý tiểu nhân nhi đã bắt đầu khóc nức nở, Trường Không Long Tường diện vô biểu tình đánh xuống, “Trốn tránh ta, quay về Vân phủ chịu đựng những ngày khổ sở như vậy, ta cho phép ngươi ngược đãi chính mình như vậy sao?”
“Ngươi vỗ vỗ cái mông bỏ đi hai tháng, biết ta làm thế nào trải qua không?” Nói một câu, lại đánh một cái, lại không giống như mới dùng sức.
“Trốn ở nơi không có ta mà khóc — ta có nói qua có thể như vậy sao?” Ngữ khí càng ngày càng mềm xuống, những cú đánh cũng chỉ còn nhẹ nhàng chạm lên da thịt, cũng không vung tay lên nữa.
Bán Hạ rốt cuộc nhịn không được ô ô khóc lớn, nhào vào bờ vai rộng lớn của nam nhân, khóc: “Là do ta đáng ghê tởm! Ta không thể làm được! Ta không xứng với ngươi, là ta không xứng với ngươi! Ô ô… Là ta…”
Vốn đã có ý dừng tay, một câu này lại khiến bàn tay to lớn đánh mạnh vào da thịt phấn hồng, nam nhân vẻ mặt tức giận hỏi: “Ai nói ngươi không xứng?! Ngươi dựa vào cái gì nói ngươi không xứng?”
Bán Hạ mắt nhòe lệ, mông lung nhìn Trường Không Long Tường, bi thương từ trong đó khiến bản thân vô pháp quên đi những nhớ nhung giống như xé tan chính mình, khiến trong tim mình giống như huyết nhục mơ hồ: “Long Tường, Vân Bán Hạ là một… Quái vật, ô… Ta rõ ràng là một nam hài, nhưng còn có, còn có hạ thể của nữ tử… Ô…”
Trường Không Long Tường hận không thể bóp chết tiểu ngu ngốc ngoan cố này, chỉ càng ôm chặt lấy cậu, ôn nhu nói: “Tiểu quai, ta biết ngươi chán ghét thân thể của ngươi, nó cũng xác thực từng cho ngươi bị khổ — thế nhưng ta rất thích nó! Ta thích tất cả của ngươi, cũng thích thân thể của ngươi, ta cảm ơn ngươi vì đã có một thân thể kỳ diệu như vậy, nó khiến ta biết người mình đang ôm chính là ngươi — tiểu quai, tiểu bảo bối, vì ta, không nên tiếp tục chán ghét thân thể của chính mình, được chứ?”
Bán Hạ không biết từ bao giờ đã ôm chặt cái cổ cường tráng của Trường Không Long Tường, lúc này chỉ có thể hơi ly khai khỏi ngực y, chăm chú nhìn biểu tình của nam nhân.
Trường Không Long Tường nhìn nước mắt lem đầy trên khuôn mặt của Bán Hạ, khẽ cười lên; một tay nâng khuôn mặt nho nhỏ, một tay lau đi nước mắt trên mặt bảo bối.
Rõ ràng thâm căn cố đế chán ghét muốn vứt bỏ thân thể bất nam bất nữ của mình, rõ ràng đã quyết tâm mặc kệ nam nhân nói cái gì cũng không được động lòng — cậu không muốn nam nhân chịu thiệt.
Thế nhưng… Tâm lại lập tức tràn ngập ngọt ngào.
Giống như đêm đầu tiên nhận thức, nam nhân chỉ đơn giản nói một câu đã khiến cậu thấy thích cái bớt mà bản thân chán ghét hơn mười năm.
“Ngươi… Long Tường, ngươi thực sự không sợ ta?”
Trường Không Long Tường cao giọng cười to, nhéo nhéo cái mũi của bảo bối nói: “Ta chỉ sợ ngươi thấy sợ kẻ giết người là ta đây, tiểu tử ngươi ngọt ngào như mật, ta chạm vào đều thấy thương tiếc, có cái gì phải sợ — ta thích ngươi còn không kịp đấy!”
Còn muốn kiên trì, nhưng tâm đã sớm nghiêng về bên người nọ.
“Long Tường!” Bán Hạ ôm chặt lấy đầu nam nhân, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên người y, khóc không thành tiếng.
Không biết vì sao, chỉ là tin tưởng y, muốn ỷ lại vào y.
Bao nhiêu ủy khuất đều gác lại, chính mình ở trước mặt y, chưng bao giờ kiên cường cả.
“Long Tường, ta rất sợ bị ngươi biết, nếu thấy ngươi ghét bỏ hình dáng của ta — ta không biết làm thế nào có thể gượng dậy được… Long Tường, ô ô…”
Trường Không Long Tường lắng nghe tiểu đông tây mềm mại như bông trong lòng nói, một ngụm hôn lên môi bảo bối, giống như muốn đem tiểu nhân nhi nuốt vào bụng.
Đầu lưỡi bị nam nhân bắt được quấn quít lấy không tha, mật dịch theo cái miệng nhỏ nhắn khép hờ chảy xuống cằm, Bán Hạ nhịn không được phát sinh kháng nghị yếu ớt, khố hạ lại bị y xé thành hai nửa.
Đem tiểu nhân nhi đặt ở trên giường, đối lưng với mình, nâng lên cái mông nhỏ nhắn của bảo bối, Trường Không Long Tường nhìn chằm chằm cái mông tròn tròn, con mắt như dấy lên lửa; y bỗng nhiên tiếp cận, hôn lên cánh mông bị đánh cho đỏ bừng.
“A! . . . Không nên như vậy. . . Ân. . . A. . Buông ra. . .” Bị nam nhân phóng túng dọa đến hoảng sợ, Bán Hạ xấu hổ đỏ mặt, uốn thắt lưng nghĩ muốn van xin nam nhân, rồi lại vì cảm giác tê dại mà thất thanh kêu một tiếng.
Trường Không Long Tường liếm hút nộn thịt của bảo bối, lưu lại từng điểm hồng ấn, liếm thẳng tới bắp đùi mềm mại; nhìn bảo bối vô thức lắc lư eo nhỏ nhắn đầy phong tình, y nghĩ muốn đem Bán Hạ kéo về phía mình.
Bán Hạ vươn hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ngượng ngùng vừa không muốn xa rời, còn có nước mắt không ngừng tuôn ra, Trường Không Long Tường cười thấp, mặc cậu bám lấy, tay lại lập tức nắm lấy khuôn ngực trắng noãn của cậu– trước đây thoáng nhìn qua, mơ hồ thấy ngực tiểu quai so với nam tử bình thường có phần nhô cao hơn, hai điểm nhỏ bên trên hai khỏa hồng mai cũng hấp dẫn hơn; hiện tại lý giải bí mật về thân thể của tiểu bảo bối, hết thảy càng thêm dụ nhân.
Dùng miệng hàm trụ lấy điểm đỏ, bàn tay to nhào nặn hung nhũ: “Tiểu quai, ta thấy bọn chúng đều đứng lên rồi kìa.”
Bán Hạ đã sớm thích Trường Không Long Tường, lúc này cam tâm tình nguyện đem chính mình giao cho y, đối tất cả tiếp xúc lại càng thêm mẫn cảm.
“Ngứa. . . Đáng ghét. . . Không nên như vậy. . .”
Trường Không Long Tường giống như trẻ con liếm duyện đầu nhũ của bảo bối, đưa đẩy tiểu đông tây e lệ trước ngực.
“Nói không nên, nhưng ngươi xem ở đây đều ngạnh cả rồi, chạm thử xem. . . Ta muốn tiểu quai ngươi khiến nó càng ngạnh.” Dùng đầu ngón tay gảy nhẹ nhũ đầu bị liếm đến đứng thẳng, kéo bàn tay nhỏ bé của bảo bối qua, muốn chính cậu vuốt ve điểm nhô lên trước ngực.
“Như vậy. . . Rất kỳ quái. . .” Từng đợt tê dại khiến đầu óc Bán Hạ từ từ mất đi lý trí, chỉ có thể khép hờ mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn phát sinh tiếng rên rỉ thoải mái.
Trường Không Long Tường một đường hôn tới cái eo nhỏ trắng noãn của bảo bối, yêu thương hôn lên xương sườn gầy nhỏ, lại đem đầu lưỡi luồn vào rốn nhỏ liếm tẩy, đến tận khi bảo bối không chịu nổi mà ngồi dậy mới buông xuôi.
Đỡ lấy bảo bối “Tiểu tiểu quai” trên mình tiểu đông tây một chút lông cũng không có, bởi vì khiêu khích lúc trước của nam nhân, đã hơi ngẩng đầu lên, nhưng lại run rẩy sợ hãi giống hệt chủ nhân.
Trường Không Long Tường trong lòng vui vẻ, dùng bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy, cẩn thận tao lộng; tay kia nắm lấy vết bớt trên chân trái, cúi đầu gặm cắn.
Bán Hạ bị nam nhân đùa bỡn, lập tức đã muốn đến cao trào.
“… A… Không nên a… A! Không nên ở nơi đó!”
Trường Không Long Tường xấu xa cười, một mặt lấy tay nắm chặt không cho bảo bối giải phóng, một mặt còn muốn lấy tay ma sát cái miệng nhỏ.
“Ô… Cầu… Van cầu ngươi… Buông ra… A… Không nên… Không nên…”
Nhìn Bán Hạ dung mạo tựa cánh đào hoa đỏ mặt, Trường Không Long Tường nghĩ cực đại của mình đã sớm trướng đến muốn nổ tung; y cúi đầu hàm trụ tiểu cầu của bảo bối mà mút vào, bàn tay to song song buông ra, tiểu đông tây nhất thời bắn đi ra.
“A — “
Bán Hạ sau cao trào toàn thân hư nhuyễn, mị nhãn như tơ, đốt cháy tia lý trí cuối cùng của Trường Không Long Tường.
“Tiểu quai” Trường Không Long Tường hôn lên cái bớt của Bán Hạ, hỏi: “Tiểu lão hổ của ta, cho ta xem nơi đó được chứ?”
Bán Hạ đỏ mặt gật đầu, nghiêng mặt đi, thân thể hoàn toàn giao cho nam nhân.
Trường Không Long Tường yêu thương không ngớt, cẩn cẩn dực dực bài khai hai chân của bảo bối.
Chỗ đó không chỉ có một tiểu côn thịt nhuyễn xuống vì mới bắn xong, còn có hai phiến nhục thần diễm hồng, ở mặt sau, còn có một cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng không ngừng hé mở.
Trường Không Long Tường gầm nhẹ một tiếng, kìm lòng không đậu tiến tới hàm trụ cái miệng nhỏ nhắn phía sau, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm ướt nó, tỉ mỉ liếm từng nếp uốn, còn muốn mở ra tiểu hoa của bảo bổi.
Vừa khẩn cấp rút đi xiêm y, vừa mặt dùng hai ngón tay tách ra tiểu nhục thần, nam nhân lại hôn lên chỗ đó, dùng hết kỹ xảo, chỉ mong bảo bối cảm nhận được khoái nhạc.
“Không nên… Long Tường, ta… Ân… A!”
Bị nam nhân đùa bỡn như vậy, tiểu tử kia lại một lần nữa bắn đi ra; lúc này đây khoái cảm quá mạnh mẽ liệt, tiểu tử kia thậm chí khóc lên.
“Bảo bối, tiểu quai!” Trường Không Long Tường dùng ngón tay dài xoa nắn mị thị xung quanh tiểu hoa, thẳng đến khi hoa nhi có chút mềm ra, liền tiến quân thần tốc.
“… A… Không nên a… A! Không nên ở đó!”
Ngón tay chạy loạn bên trong nội bích, nghe tiếng rên rỉ của tiểu quai, Trường Không Long Tường lộ ra một mạt cười xấu xa, chính là chỗ này! Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy nhẹ điểm nổi lên kia, liền thấy tiểu bảo bối mở lớn hai mắt, cơ hồ không phát ra âm thanh.
“Thoải mái không? Tiểu lão hổ?” Nam nhân mỉm cười hỏi; nam hài phục hồi tinh thần lại xấu hổ quay đầu, nam nhân thở mạnh một hơn tiến vào hai ngón tay!
“Ân, Long Tường… Úc, a a… Đừng, úc!”
Thực sự là mẫn cảm! Trường Không Long Tường không thể nhịn nữa, đem cự vật kêu gào từ lâu đặt trước tiểu hoa khẩu, đem ngón tay rút ra trong nháy mắt, lập tức lấy tay nắm chặt mông nhỏ trắng noãn của tiểu tử kia, đem tính khí thô to thoáng cái cắm vào hoa nhi hồng diễm.
“A — đau quá, ô ô… Long Tường, ân… Ô…” Cho dù đã hảo hảo khai phá qua, chỗ tư mật của tiểu nhân nhi vẫn rất khó tiếp nhận thô suyễn của nam nhân tiến vào, lúc đó vừa thẹn vừa đau, không ngờ nức nở khóc.
“Bảo bảo, tiểu quai, tiểu lão hổ của ta, xin lỗi!”
Nghe nam nhân không ngừng xin lỗi, Bán Hạ dần dần cảm thấy không còn đau nhức nữa, Vì vậy vươn tay ôm lấy nam nhân, nhìn hoa văn mãnh hổ lộng lẫy trên ngực nam nhân, đỏ mặt nũng nịu nói: “Đại lão hổ bại hoại, làm tiểu lão hổ đau…”
Làm nũng như vậy không khác gì đỏi hỏi hợp hoan, Trường Không Long Tường toàn thân như bị hỏa thiêu, nhất thời đẩy mạnh thắt lưng, bắt đầu trừu sáp.
Nguyên tưởng rằng sẽ lại đau nhức, nhưng ngoài ý muốn cảm giác được một trận tê dại, Bán Hạ cắn chặt môi dưới, không dám phát sinh thanh âm khiêu gợi.
“Kêu lên!” Nam nhân thở ồ ồ, biểu cảm giống như dã thú: “Tiểu lão hổ, kêu lên đi, ta thích nghe tiếng kêu của ngươi.”
Bán Hạ liều mạng lắc đầu, mặc dù khoái cảm này như khiến cậu muốn hôn mê.
Thấy nhân nhi không nguyện ý, Trường Không Long Tường đột nhiên ngừng động tác, thậm chí rút ra thô tráng của mình, chỉ dùng đầu đỉnh cực đại của mình chạm nhẹ vào huyệt khẩu của bảo bối.
“Kêu cho ta nghe, tiểu lão hổ, gọi tên của ta, bằng không ta sẽ không động.”
Bán Hạ lắc lư thắt lưng, không được nam nhân trừu sáp, trống rỗng trong cơ thể rốt cuộc bạo phát, tiểu tử kia lớn tiếng khóc: “Long Tường, Long Tường, đại lão hổ, người ta muốn ngươi động! Nhanh lên một chút… A… Ân, còn muốn…”
Ngay khi nghe thấy tiếng rên rỉ của bảo bối, Trường Không Long Tường liền tiến thẳng vào thiên đường chặt chẽ, đâm sâu vào mà trừu động điên cuồng, thật nóng, nhục bổng ở bên trong tràng đạo vừa mềm mại lại vừa chật chội của tiểu nhân nhi đấu đá lung tung, mỗi lần sáp nhập cùng rút ra, đều ma sát đến tiêu hồn ──
“A — không, từ bỏ, ta không được, ân, ân, ô… Long Tường — “
Bán Hạ lại một lần đến cao trào, thoải mái đến đáng sợ, chỉ biết khóc lóc ôm chặt lấy Trường Không Long Tường.
Nam nhân vẫn chưa thỏa mãn, không đợi tiểu đông tây lấy lại tinh thần, ở bên trong mật huyệt lại một lần nữa cương lên, cái miệng nhỏ mới qua cao trào hé ra khép lại, giống như ra sức hấp duyện phân thân của nam nhân.
“Bảo bối tiểu lão hổ, thật lợi hại, muốn ép đại lão hổ bắn ra sao?” Trường Không Long Tường nắm chặt nhục đoàn của bảo bối, không ngừng ra vào.
Trường Không Long Tường không ngừng biến hóa tư thế, hai người làm từ trên giường xuống đến mao thảm dưới mặt đất, lại làm trên bàn gỗ mun; Bán Hạ đã muốn bắn không được, nam nhân phía sau lại vẫn rất hưng phấn, đến khi tiểu nhục nha không bắn được gì nữa, Bán Hạ mới bởi vì cảm thấy thẹn mà khóc lớn lên, mà hình dáng khóc lóc vì thẹn của cậu, rốt cuộc kích thích Trường Không Long Tường bắn vào tiểu huyệt ấm áp.
Cũng may ngoài phòng đại tuyết bay loạn.
Cũng may người khác không được phép tùy ý tiến vào viện lạc của trang chủ.
Cũng may viện lạc cùng các gian nhà khác cách xa nhau.
Vạn hạnh vạn hạnh.