Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sắc mặt Lệ Diệu Xuyên không phải chỉ đen bình thường thôi đâu.
Vậy mà người con gái trên giường lại vẫn là dáng vẻ vui mừng tự đắc thế kia.
“Lệ thiếu, muộn rồi, tôi ngủ trước đây, ngài cứ tự nhiên nhé.”
Nói xong, cô liền xoay người, nằm thẳng lên chính giữa chiếc giường lớn của căn phòng.
Một chiêu này của cô chính là muốn khiến Lệ Diệu Xuyên không còn chỗ để nằm ngủ, dù sao cách đấy không xa cũng có một chiếc ghế sa lon, cô không ngại ở chung phòng với một người đàn ông, chỉ cần người kia đừng có nằm ngủ bên cạnh cô là được rồi.
Lệ Diệu Xuyên lạnh lùng liếc nhìn chiếc ghế sa lon bên kia, lại nhìn sang chiếc giường mềm mại trước người, anh cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, bước lên trước một bước.
Một bóng đen áp xuống, Hạ Tiểu Khê không khỏi mở mắt ra, khuôn mặt anh tuấn của Lệ Diệu Xuyên đã phóng đại sát tầm mắt cô.
“Anh làm cái gì …” Còn chưa kịp hô lên, cô đã bị một lực không hề nhỏ ôm lấy.
Lệ Diệu Xuyên ôm cô, không nói câu nào mà đã đi về phía phòng tắm.
“Anh làm gì hả! Mau thả tôi xuống!” Trong lòng Hạ Tiểu Khê bắt đầu đập thình thịch loạn xạ, cô vốn tưởng rằng trông bề ngoài mình chỉ ‘miễn cưỡng nhìn được’ thế này thì cũng khá an toàn rồi, còn đối phương thì lại giống hệt thiên thần, đẹp trai đến mức khó thể chạm tới.
Theo lý thuyết, một anh chàng thế này đáng nhẽ không nên có hứng thú gì gì đó mới mình mới đúng, nhưng mà…
Còn chưa kịp nghiệm chứng phán đoán của chính mình: “ùm” một tiếng, cô đã bị người kia ‘tàn nhẫn’ ném thẳng vào bồn tắm.
Trong bồn đã sớm được đổ đầy nước, nhưng bị ném từ một độ cao thế này xuống, cô vẫn cảm thấy cả người mình mỏi đến rã rời.
“Hu——” Hạ Tiểu Khê cố gắng xoay người trong bồn nước, khó khăn lắm mới ngồi dậy được.
“Tắm sạch sẽ rồi ra.”
Anh, anh ta đang nói cái gì cơ? Cái gì mà tắm… rồi ra?
Còn nữa, rõ ràng bây giờ cô đang mặc quần áo mà, anh ra ném ùm một cái vào trong bồn, nói cách khác ——
Hạ Tiểu Khê cúi đầu nhìn quần áo của mình, ngâm vào trong nước loáng thoáng đã có thể thấy được đường cong mê người. Cô vội vội vàng vàng giơ tay che trước ngực.
Không không không! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm chính là tám chi phiếu còn đang nằm trong áo lót của cô kìa!
Lệ Diệu Xuyên lạnh lùng nhìn một loạt động tác cứng nhắc của Hạ Tiểu Khê, mí mắt cũng không thấy nâng lên một tí teo nào.
“Nửa tiếng nữa, tôi phải tắm. Vì thế cô hãy nhanh nhanh chút, đừng có lãng phí thời gian làm mấy hành động thừa thãi.” Anh liếc cô, ý trong câu nói là chỉ động tác che ngực hiện giờ của cô.
Đột nhiên, một đôi tất hoạt hình màu nâu từ giữa không trung bay tới, không lầm mục tiêu đáp thẳng vào trên mặt cô.
Sau khi ‘hành hung’ xong, anh liền cất bước ra khỏi cửa.
Hạ Tiểu Khê tức giận phì phì giật đôi tất trên mặt mình xuống ——
Cái anh chàng xấu xa đáng ghét này lại dám đối xử với cô như vậy?!
Cô chỉ có mỗi bộ quần áo này, lát nữa biết đi đâu tìm được bộ khác sạch sẽ đây.
Cô hậm hực đến mức ngứa ngáy, vừa mắng thầm Lệ Diệu Xuyên, vừa cởi bộ quần áo trên người ra, ném sang một bên. Sau đó hít sâu một hơi, cô nhìn thấy phía trên bồn tắm có sữa tắm đề nhãn hiệu nước ngoài, dự định tắm táp ngâm mình xa xỉ một chút.
Bọt nước trượt khỏi làn da cô rơi xuống, cô khẽ vuốt cánh tay trơn bóng của chính mình, sau đó đi đến chỗ vòi sen, tẩy sạch những phiền não và mệt mỏi suốt cả một ngày dài.
Hạ Tiểu Khê lấy khăn lông lau khô cả người xong, lại nhìn chiếc khăn tằm bằng lông bị cô coi như khăn lau chân nằm lăn lóc trên đất.
Mắt phải của cô máy máy liên hồi.
Chết chửa rồi, một giây trước cô vừa mới trót ném chiếc khăn tắm có thể che chắn cho mình lên chỗ vách bồn tắm, vấn đề khó khăn đến rồi đây, giờ cô nên dùng thứ gì để che người được chứ?
Cô cẩn thận ghé tai vào sát khe cửa, lắng nghe âm thanh ở bên ngoài.
Không có bất kỳ tiếng động nào.
Cô thử gọi Lệ Diệu Xuyên, gọi một lúc cũng không thấy tiếng đáp lại.
Cô kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, Hạ Tiểu Khê, mày có thể mà, thành hay bại chỉ trong một hành động này thôi! Thay vì bị lạnh cứng trong phòng tắm này như chó, còn không bằng nhanh nhanh chạy đến trên giường ủ ấm người thì hơn.