Vợ Trẻ Ngọt Ngào: Tổng Thống Đại Nhân Nhẹ Nhàng Cưng Chiều!

Chương 14: Chương 14: Thỉnh cầu bồi ngủ (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đầu năm nay, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, ai có tiền người đó là lão đại!

Hạ Tiểu Khê không nói hai lời, làm ra vẻ thức dậy mở cửa, đóng cửa rời đi...

Chỉ là làm được một nửa, cô khẽ nhíu mày lại, người đàn ông này lấy thẻ căn cước của cô để thuê phòng, mà gần đây các phương tiện truyền thông không ngừng đưa tin về mấy chuyện như hút thuốc phiện, đánh bạc gì gì đó. Cô có đầy đủ lý do để hoài nghi, người đàn ông này chờ sau khi cô rời đi, nói có thể sẽ làm chuyện trái pháp luật gì đó ở trong căn phòng này.

Chân bước một nửa, Hạ Tiểu Khê lập tức xoay người lại, mở cửa, đóng cửa, đảo ngược lại động tác vừa nãy.

Lệ Diệu Xuyên đang đứng ở mép giường, tháo cà vạt được một nửa, anh khẽ nâng mí mắt lên, liền nhìn thấy người phụ nữ kia lại trở lại.

Xương quai xanh của anh hơi lộ ra, thấy cô vào, anh lấy tay giữ lấy cổ áo, mặc dù trên mặt mang biểu tình cấm dục, nhưng thái độ này của anh lại cực kỳ cám dỗ.

Hạ Tiểu Khê chỉ cảm thấy cổ họng hơi nóng lên, không được, Hạ Tiểu Khê mày không được nhìn nữa, rõ ràng mày là người vừa mới thất tình, đáng lẽ lúc này mày phải hận tất cả đàn ông trên thế giới mới đúng, chứ không phải là vừa nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến thần nhân căm phân, là ngay cả tầm mắt cũng không thể dời đi được, nhắm mắ lạit! Mau nhắm mắt lại!

Hạ Tiểu Khê giùng giằng đấu tranh trong thế giới tâm hồn của mình.

“Làm sao, ngại tiền ít?” Anh nói bằng giọng điệu khinh bỉ, ánh mắt tỏa ra ánh sáng nguy hiểm.

Hạ Tiểu Khê vội vàng nắm chặt chi phiếu trong tay, sau đó nhanh chóng nhét vào trong ngực mình, tránh để người đàn ông nguy hiểm này lén lút cướp mất.

“Không không không, sao có thể chứ. Tôi chỉ nghĩ, vừa nhìn đã biết Lệ thiếu ngài là người giàu nứt đố đổ vách, ra khỏi nhà chắc chắn không quen với việc bên cạnh không có người trợ giúp, làm việc vặt!” Thấy vẻ mặt như có điều suy nghĩ của Lệ Diệu Xuyên, Hạ Tiểu Khê mau chóng thừa thắng truy kích.

“Vậy nên, anh nhìn tôi thông minh đáng yêu khôn khéo hiểu chuyện như thế này, anh thật sự không cân nhắc giữ tôi lại làm chân sai vặt cho anh sao?”

Hôm nay là ngày em gái và bạn trai cũ của cô kết hôn, cô chắc chắn không thích hợp đi về nhà, vậy nên cô chỉ có ở lại đây, mới có thể thoát khỏi cái đống căn bã đó, cũng ở ké luôn căn phòng sang trọng này.

“Cô nói vậy cũng có đạo lý.” Lấy được sự cho phép của Lệ Diệu Xuyên, Hạ Tiểu Khê như chú thỏ trắng nhỏ vô hại, làm ra vẻ tội nghiệp nhìn anh.

Để tránh cho người phụ nữ trước mắt này không có nơi nào có thể đi mà đi lầm vào đường rẽ.

Cuối cùng, Lệ Diệu Xuyên chỉ có thể lựa chọn cắn răng đáp ứng thỉnh cầu của “Con dân“.

Đồng thời, trong 30 giây ngắn ngủi này, Hạ Tiểu Khê đã phân tích thói quen của Lệ Diệu Xuyên một lần.

Vừa rồi trên đường đi đến khách sạn, anh chỉ vừa mới chạm vào người cô đã buộc phải lấy khăn ướt lau đi lau lại tay, mà chiếc áo sơ mi trắng trên người anh lúc này cực kỳ phẳng phiu, không có một nếp nhăn nào. Quần dài thì như là vừa mới lấy ra khỏi cửa hàng ủi, chứ nói chi đến bàn tay trắng như bạch ngọc và gương mặt tuấn tú của anh.

Vậy nên có thể nói, người đàn ông này chắc chắn là kẻ cuồng sạch.

Nếu hôm nay cô muốn ở lại chỗ này, chỉ cần giữ nguyên dáng vẻ bẩn thỉu, chắc chắn anh sẽ sẽ không đụng vào cô.

“Khụ ——” Hạ Tiểu Khê giả vờ ho khan, sau đó lấy tay áo lau nước mũi của mình.

Cô cúi người xuống, cởi dây giày ra, tiện tay ném qua một bên, rồi lại vứt chiếc tất thối lên trên giường, sau đó cô cười gian nhào lên trên giường.

Toàn bộ quá trình đều không do dự tý nào.

Lệ Diệu Xuyên đứng ở bên cạnh, ngây người như phỗng nhìn động tác khoa trương của người phụ nữ này.

Anh cố gắng nhẫn nhịn cơn xung động muốn bắn một phát súng giết chết người phụ nữ này.

Từ trước đến giờ, không có ai dám một lần lại một lần bò lên trên giường của Lệ Diệu Xuyên anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.