-Oáp! Sáng rồi sao?
Duẫn Nhi vừa đưa tay lên
che miệng, ngáp một cái thật dài. Cô cảm thấy một buổi tối đối với mình thật là
quá ngắn ngủi, mà một buổi sáng thì lại dài dằng dặc.
Nhẹ nhàng xoay người,
Duẫn Nhi phát hiện cô không còn ở ghế sofa phòng khách nữa, mà đang nằm trong
phòng của Hoàng Quân. Bất chợt, người cô cứng lại, chẳng lẽ Quân bế cô vào đây
hay sao?
Để giải đáp thắc mắc của
mình, Duẫn Nhi nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi lao xuống dưới bếp. Quả nhiên
Hoàng Quân đang ở đây.
Nhìn thấy Duẫn Nhi, Hoàng
Quân nhíu mày:
-Em dậy muộn đấy!
Duẫn Nhi bĩu môi, kéo
ghế ngồi xuống, liếc mắt nhìn gương mặt lạnh tanh của anh rồi bắt đầu hỏi:
-Tối qua anh đưa em vào
phòng của anh sao?
Hoàng Quân không nhìn cô, anh vẫn nhìn đăm đăm vào tờ báo buổi sáng mà trong lòng
thầm trách cô thật ngốc. Trong cái nhà này, ngoài anh và cô ra thì còn ai nữa.
Nhưng anh lại muốn trêu chọc cô một chút, đáp lại:
-Không!
Duẫn Nhi ngạc nhiên:
-Sao lại không? Rõ ràng
sáng nay em thức dậy ở phòng anh mà.
Hoàng Quân nhấp môi vào
ly café bốc hương nghi ngút, trả lời:
-Là em mộng du, mò mẫm
lên phòng của anh ngủ mà.
Duẫn Nhi run người. Điều
anh nói có thật không? Lâm Duẫn Nhi cô lại là một đứa con gái tự động nhảy lên
phòng đứa con trai nằm mà không biết trời đất sao? Cô thật là hư hỏng.
-Em xin lỗi, lúc đấy,
em không biết tại sao em lại lên phòng anh ngủ nữa.-Duẫn Nhi vẻ hối lỗi nhìn
anh, ấp úng nói từng chữ, mong anh hiểu cho cô.
Hoàng Quân cười thầm
trong lòng. Cô ngốc thật, anh chỉ tùy tiện nói vài ba câu cũng đã lừa được cô.
Quân hắng giọng:
-Thôi được rồi, anh sẽ bỏ qua. Nhưng em phải bị phạt.
Duẫn Nhi há hốc mồm.
Anh nói bỏ qua rồi, sao còn phạt cô. Từ khi quen anh, đây là lần thứ hai cô bị
anh phạt rồi.
Nhưng đành miễn cưỡng
gật đầu. Dù sao lần này cũng là cô có lỗi.
Hoàng Quân bỏ tờ báo
xuống bàn, có vẻ anh đã đọc xong, nhìn Duẫn Nhi rồi ngẫm nghĩ xem anh nên phạt
cô cái gì. Chợt nhớ đến tuần trước, trợ lý của anh mới xin nghỉ việc vì lý do
không đủ năng lực nữa. Quân cảm thấy Duẫn Nhi rất thích hợp với nhiệm vụ này.
Nhưng nếu làm trợ lý riêng của anh, cô sẽ luôn ở bên anh chỉ khi ở công ty. Còn
ở trường, cô không cần kè kè bên anh, cô có tự do.
Nhưng anh luôn muốn dù
ở bất cứ đâu, cô cũng phải là của anh. Lâm Duẫn Nhi phải là của Dương Hoàng Quân.
Nghĩ ra một thứ, anh là hội trưởng hội học sinh. Chỉ cần cô là trợ lý của anh lúc
ở công ty và là trợ lý Hội trưởng, cô sẽ mãi ở gần anh.
Anh mở lời
-Làm trợ lý riêng của
anh ở công ty, đồng thời làm trợ lý Hội trưởng, làm được không?
Duẫn Nhi suýt té ngửa.
Anh đúng là không biết chọn người mà, tại sao lại để cô làm trợ lý cơ chứ? Nhớ
hồi học cấp 3, vì nhìn vào gương mặt thanh tú của cô, mà thầy hiệu trưởng tin tưởng,
giao cho cô làm hội phó hội học sinh. Không ngờ…chỉ sau 3 ngày cô lên chức, toàn
bộ hồ sơ lý lịch vào tay cô đều mất trắng.
Duẫn Nhi không dám từ
chối, gật đầu hơi do dự.
Hoàng Quân vẻ hài lòng,
thầm nghĩ, tại sao anh không quen cô sớm hơn, thì có lẽ bây giờ anh và cô đã kết
hôn rồi.
Chậm rãi ăn bữa sáng
xong xuôi, Duẫn Nhi nhanh chóng nhảy dựng ra xe của Hoàng Quân. Hôm nay anh chở
cô đi học, anh nói với cô như thế.
-Lâm Duẫn Nhi, tại sao
em lại đứng đó?
Hoàng Quân hét lớn, vẫy tay về phía cô. Cô đứng bên chiếc Lexus mà anh hay đi
thì có gì sai? Chẳng phải hôm nay anh cũng đi bằng chiếc xe này sao?
Duẫn Nhi vẫn chạy đến
phía Hoàng Quân, giật mình khi nhìn thấy chiếc Mô-tô dựng ngay bên cạnh anh.
-Hôm nay chúng ta sẽ đi
bằng xe này, không đi Lexus nữa.-Hoàng Quân giải thích chuyện anh đứng ở đây, vừa
giống như ra lệnh cho cô lên xe mau.
Duẫn Nhi rụt rè, lần đầu
cô đi Moto, lần đầu đi Moto với một người con trai, hơn nữa người đó lại là “chồng
yêu” của cô.
Cô không dám bám vào
người anh, anh cũng không phản ứng gì.
Chiếc Moto cứ thế lao
vù vù tới trường.
…::: Đại Học SM Ent
:::….
Duẫn Nhi bước xuống khỏi
chiếc xe phân khối lớn của Hoàng Quân, trong đầu vẫn còn choáng váng, tùy tiện
vịn tay vào vai Hoàng Quân.
Quân đứng yên cho cô vịn
tay vào, mỉm cười, bờ vai hơi run run.
Cũng chính hành động vô
cùng “hồn nhiên” này của Duẫn Nhi làm đám nữ sinh trong trường xôn xao hết cả lên.
-Đó là Lâm Duẫn Nhi lớp
Chuyên Anh đúng không thế?
-Cô ta đúng là thứ mồi
chài.
-Loại người không biết
điều…
…
Chợt, giọng nói của Nhất
Tinh lớp Chuyên Hóa vang lên:
-Tại sao hôm nay Hoàng
Quân lại đến trường?
Dứt câu hỏi này của Nhất Tinh, cả trường lại bắt đầu xôn xao. Hôm nay không phải
ngày 5/6, tại sao Hoàng Quân lại có thể ở trường được.
Rất nhiều nghi vấn đặt
ra, những lời nói chanh chua bắt đầu truyền đến tai của Duẫn Nhi. Cô lo sợ sẽ bị
đám nữ sinh trường này đem đi “giết” mất, cho nên, Duẫn Nhi nhanh chóng chạy lên
lớp, lấy sách vở ra đọc.
-Lâm Duẫn Nhi, tại sao
mấy bữa nay cậu mất tích thế hả?
Chỉ cần nghe cũng biết,
cái giọng này là của Tú Nghiên. Duẫn Nhi quay lại, cười giảng hòa, đáp:
-Tớ ở nhà mà…
Tú Nghiên híp mắt lại,
ngồi xuống ghế đối diện, nói:
-Cậu, cho tớ biết, tại
sao cậu lại kết hôn với anh Hoàng Quân.
Duẫn Nhi hơi sợ. Chuyện
này trừ cô, “chồng yêu” của cô, Thế Huân và chị Nhã Phương, hoàn toàn không có
người tiếp theo biết.
Cô đoán là Thế Huân nói,
vì Tú Nghiên là em họ của Thế Huân mà.
Trong khi Duẫn Nhi chưa
biết trả lời thế nào thì
“Reng….”
Chuông vào lớp đúng là
cứu tinh của cô. Duẫn Nhi thở phào nhẹ nhõm, Tú Nhiên bực dọc, phồng má trở về
chỗ ngồi của mình.
Tiết học Anh trôi qua
yên lành, đến khi gần hết giờ. Tiếng bước chân, đúng hơn là tiếng giày của một
người con trai vang lên ở hành lang. Càng ngày càng lớn. Duẫn Nhi có cảm giác
người này đang đi về phía cô.
Khi tiếng bước chân dừng
lại cũng là lúc một người con trai đứng ngay trước cửa lớp cô. Đám nữ sinh chỉ
kịp
”Ồh…”
Lên một tiếng rồi như
chìm vào giấc mơ màng, say sưa ngắm nhìn người con trai kia.
Và không ngoài dự đoán
của Duẫn Nhi, người con trai đó chính là “chồng yêu” của cô, Dương Hoàng Quân.
Hoàng Quân với phong
thái ung dung, xỏ tay vào túi quần, nói một giọng lạnh tanh với giáo viên Tiếng
Anh:
-Tôi mượn Lâm Duẫn Nhi một chút, được chứ?
Giáo viên chủ nhiệm vừa sợ sệt vị soái ca này, vừa tỏ vẻ mê mẩn anh. Khi nghe
anh nói thế, thì thuận tiện gật đầu cái rụp.
Duẫn Nhi xách balo đứng
dậy, cúi chào tạm biệt giáo viên rồi thủng thẳng tiền đến chỗ Hoàng Quân trong
những tiếng bàn tán chua ngoa của đám nữ sinh.
Hoàng Quân tùy tiện kéo
tay Duẫn Nhi, để cả cơ thể cô áp sát vào người anh trước mặt tất cả 35 con người
đang ngồi trong lớp.
Duẫn Nhi hốt hoảng, cố
gắng đẩy người anh ra khỏi, nhưng không thể nào, sức cô có hạn, đành chấp nhận
tựa người vào lồng ngực của Hoàng Quân.
Thiên Hương ngồi phía
dưới, nhìn tất cả sự việc phơi bày trước mắt mình ấm ức đến không thể nào chịu được
nữa, đứng dậy, nói:
-Hoàng Quân, tại sao
anh có thể làm như thế?
Quân nhíu mày, nhún vai đáp lại:
-Tôi làm sai sao?
Thiên Hương chỉ ngón
tay vào mặt Duẫn Nhi, nói lớn:
-Anh ôm cô ta trước mặt em, anh xem em là cái gì của anh?
Hoàng Quân nhìn Duẫn
Nhi nhẹ nhàng, quay sang Thiên Hương, đáp lại:
-Cô là gì của tôi? Yêu
đơn phương thôi mà…
Câu nói như nhát dao này
của Hoàng Quân cắm chặt vào người Thiên Hương khiến cô cứng đờ. Đúng…Là từ trước
nay cô yêu đơn phương Dương Hoàng Quân anh, cô hoàn toàn chẳng là cái gì của
anh cả. Đối với anh, Lâm Duẫn Nhi mới là bảo bối.
Hoàng Quân không muốn
Duẫn Nhi nhìn thấy cảnh lộn xộn tiếp theo, đẩy cô đi về phía lối ra của hành lang.