Lý Tứ đến bar Ngạn Thế nơi mà tối qua Ngạn Khuynh cùng Lam Yên mây mưa. Trên đường đi Lý Tứ giống như bị ai đâm vài nhát dao, tại sao , tại sao Ngạn Khuyên không nói chuyện với hắn tại sao không làm cái đuôi bám hắn không buông? Cô thay đổi rồi sao?
Suy nghĩ đến đi qua phòng của anh mà cũng không biết , đến khi nhớ thì đã đứng trước một phòng lạ. Than thở vài câu hắn liền quay lại. Rõ cửa cả buổi mà chẳng thấy ai mở trên đầu hắn đã nổi vài đường hắc tuyến. Hắn không kiên nhẫn mở khóa của bằng sợi dây cót bằng trì được làm thành mặt dây chuyền đeo trên cổ. Thế nào cũng nhìn được cảnh hạn chế người nhìn.
Nhưng hoàn toàn khác ngoài vài mảnh ảo quần rơi xuống nền đá hoa cương thì chẳng còn gì, chợt nghe thật kĩ trong phòng tắm có tiếng gì đó. Là con người ai không tò mò , vì vậy hắn cũng không ngoại lệ. Bước nhẹ nhàng chẳng khác trộm, Lý Tứ từng bước đứng trước cửa phòng tắm khẽ mở nhẹ cửa qua khe cửa hình ảnh Ngạn Khuynh bao bọc Lam Yên trong khắn tắm lần đầu tiên hắn thấy vào ngày rạng sáng ngày 7 không sao còn ôm ấp mĩ nữ trong lòng có gì phải lo.
Hơi hắn lo xa rồi chăng? Nhìn kỹ lần nữa có gì đó không đúng Ngạn Khuynh dù đang ôm Lam Yên , nhưng nhìn rõ thì anh em tốt của hắn thở rất yếu, còn Lam Yên đang khóc. Hắn gấp rút đẩy cửa, lôi hai con người kia về thức trạng, anh mặc dù sức khỏe đang yếu dần nhưng không quên trợn mắt, cố gắng quát lên đầy phẫn nộ." Cậu dám nhìn cô ấy, tôi giết cậu !"." Tôi không nhìn là được, cậu mau lên". Còn cô mắt đang rưng rưng rồi la hét lên, nhưng đáng tiếc phòng cách âm ai có khả năng nghe ngoài hai người đàn ông này chứ ? Cô định hại bọn họ bể màng nhĩ ?
Ngạn Khuynh nhíu mày, khuôn mặt nhăn đến khó coi nhưng thật rất đau đớn từ trong tinh thần đến thể xác: " Em ,...sao?". Anh sau khi quát mắng với Lý Tứ bây giờ đã chẳng còn hơi sức nói chuyện với cô." Cô la cái gì? Ai giết cô sao?". Lý Tứ tức giận quát cô , hắn đã sắp chết cô còn ngồi đó la. Cô chợt ý thức được tình huống hiện tại mà im lặng, nhưng trong đôi mắt vẫn còn long lanh ngấn lệ.
Lý Tứ dìu Ngạn Khuynh ra ngoài để ăn ở trên giường , Lam Yên cũng nhanh chóng mặc đồ đi ra. Cũng là lúc Lý Tứ lấy hai viên thuốc trong hộp thuốc khi nảy định để anh uống." Tôi có cho anh ấy uống hai viên thuốc rồi". Lý Tứ ngước lên nhìn cô. Cũng giỏi quá chứ, ít nhất cũng biết thuốc cho bạn hắn uống đến sắp bị tê liệt." Cô cho uống , cách nào?". Cô tròn xoe mắt nhìn uống thuốc thì bỏ vào miệng cho uống thế là xong, không phải sao?