Vọng Tâm

Chương 2: Chương 2




Hiên Viên quốc hoàng cung

- Hoàng thượng giá lâm....

- Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...

- Chúng ái khanh bình thân

- Tạ ơn hoàng thượng.

Hiên Viên Dực nhìn về phía Vu công công bên cạnh, khẽ gật đầu một cái. Vu công công liền hiểu ý, khẽ hô to:

- Truyền sứ thần Bạch Ly quốc nhập điện... Truyền sứ thần Bạch Ly quốc nhập điện...

Tô Mặc đứng bên ngoài tiền điện, một thân cẩm báo đỏ rực tựa như huyết quang, gương mặt xinh đẹp tựa thiên tiên, khóe môi khẽ nhếch, tạo thành nụ cười như có như không quyến rũ mê hoặc đến cực điểm. Nhấc chân bước vào thiên điện, Tô Mặc chắp tay:

- Hiên Viên quốc quốc chủ thánh an.

Hiên Viên Dực lúc này, rốt cuộc là cảm xúc thế nào. Là vui mừng, là tức giận, là yêu say đắm, hay là đau thấu tim gan. Kia là người hắn tâm tâm niệm niệm suốt 3 năm qua, là người bỏ rơi hắn mà đi, là người khiến hắn hàng đêm sống trong thống khổ dày vò vì hối hận, y đang đứng ở ngay kia, ngay trước mặt hắn. Hiên Viên Dực lúc này, tâm loạn như ma, hắn chỉ muốn bước tới, ngay lập tức bước tới ôm chặt y, hỏi y tại sao phải rời đi hắn, không phải y rất yêu hắn sao.

Du Hân Nhiên ngồi bên cạnh Hiên Viên Dực, giây phút Tô Mặc bước sao, nàng sao có thể không cảm nhận được sự thất thố của hắn. Tiện nhân kia, tiện nhân kia về rồi, tiện nhân mà nàng khó khăn lắm mới loại bỏ được đã về rồi. Ba năm trước, nàng hãm hại Mộ Tư Mặc, để cái Hiên Viên Dực biết được là y cùng với Hiên Viên Vũ thác loạn trong phòng. Để hắn tin rằng, cái thai trong bụng Mộ Tư Mặc không phải của hắn. Nàng đã thành công, Mộ Tư Mặc không những bị thất sủng, mà còn phải chịu mọi cơn thịnh nộ từ Hiên Viên Dực, cả cái thai cũng mất nốt. Nhưng không biết vì sao, ba năm trước, Mộ Tư Mặc đột nhiên biến mất, chỉ là như thế đối với nàng cũng tốt. Nàng thành công bước trên vị trí Hoàng Hậu. Chỉ là, tiện nhân kia về rồi, không những thế, so với ba năm trước, còn xinh đẹp hơn. Nàng sao có thể không phẫn hận.

Hiên Viên Dực ngồi trên long y, cả buổi lễ ánh mắt chỉ dõi theo hình bóng người kia, nhìn người kia nói, nhìn người kia cười, nhìn người kia nâng ly uống rượu. Hành động ưu nhã, tràn đầy quyến rũ. Tiệc tan. Hắn không kìm được mà lập tức lệnh cho thuộc hạ triệu hồi y đến tẩm cung của chính mình.

- Không biết Hiên Viên quốc quốc chủ cho mời Tô Mặc đến đây là vì việc gì?

Hiên Viên Dực ánh mắt co rút đau đớn, y tới rồi, ở ngay trước mặt hắn thôi, chỉ cần vươn tay là chạm tới. Trước khi mời y đến, trong đầu hắn không biết đã hiện lên bao nhiêu cách để tra hỏi y, yêu thương y, trực tiếp lôi y lên giường mà bảy tỏ nỗi lòng. Nói với y, hắn yêu y nhiều thế nào. Từ 3 năm trước đã yêu, là hắn ngu dốt không nhận ra được. Chỉ là đến lúc này, tại sao hắn, một lời cũng cất lên không nổi.

- Ba năm trước... Tại sao phải rời khỏi ta...

Kể cả xưng hô huy hoàng kia, hắn cũng đã quên nói. Hiên Viên Dực nhìn Tô Mặc, hắn bất giác cảm thấy sợ hãi, từ khi nào hắn đối với y lại cẩn cẩn dực dực như thế.

- Chán rồi thì rời đi. Hiên Viên quốc chủ nghĩ còn lí do nào khác.

Hiên Viên Dực khóe mắt co rút đau đớn, môi khẽ mở:

- Ngươi còn yêu ta không?

- Không.

- Vậy tại sao phải trở về?

- Hiên Viên quốc chủ muốn nghe lời thật hay giả?

- Lời thật.

- Trở về... Để giết ngươi.

Một câu nói, giống như đem Hiên Viên Dực đánh rơi vào vạn kiếp bất phục, không tài nào thoát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.