- Tam đệ chậm đã.
Đỗ Vân Long kéo Đỗ Thiếu Phủ lại nói:
- Vị tiền bối này nhất định là vị cường giả lúc trước ngã xuống ở Thiên Động Quật kia, mặc kệ thế nào cũng là tiền bối, chúng ta không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.
Nói xong, Đỗ Vân Long ở xa xa nhìn thi thể khoanh chân ngồi dưới tàng cây kia, quỳ xuống đất dập đầu ba cái, sau đó mới đứng lên, nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười khổ nói:
- Tam đệ đừng ngại nhị ca phiền toái dong dài, đây là Đại bá cùng cha ta thường xuyên dạy, có chút cấp bậc lễ nghĩa là không thể bỏ qua.
- Vâng.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, cũng xoay người thi lễ.
- Thế này mới đúng, chúng ta đi vào thôi.
Lúc này Đỗ Vân Long mới vừa lòng gật đầu.
- Trước hái Kim Lý.
Đỗ Thiếu Phủ có chút khẩn cấp bước tới gần cây nhỏ, Linh Dược kia có năng lượng nồng đậm chấn động, làm trái tim của Đỗ Thiếu Phủ cũng theo đó chấn động lên.
Ánh mắt của Đỗ Vân Long thì nhìn chằm chằm thi thể kia, từng bước một đến gần.
Bỗng dưng, ngay thời điểm Đỗ Vân Long đứng ở trước mặt kia thi thể, trung niên nhân ánh mắt khép chặt, sớm đã mất đi sinh cơ, lại đột nhiên mở mắt ra.
- Hô lạp!
Hai mắt vừa mở, một cỗ phù quang chói mắt lan tràn, như tia chớp khuếch tán, trực tiếp bao phủ Đỗ Vân Long lại, có một cổ năng lượng kinh khủng chấn động, trực tiếp chui vào mi tâm của Đỗ Vân Long.
- Cũng là hạng người tôn sư trọng đạo, vậy thì nhận lấy truyền thừa của bổn Hoàng đi!
Trong phù quang, đột nhiên có thanh âm sang sảng truyền ra, thanh âm hạ xuống, phù quang chói mắt tựa như một quang cầu bao phủ Đỗ Vân Long lại.
- Nhị ca.
Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc, nội tâm lo lắng, không nghĩ tới đột nhiên sẽ xuất hiện biến cố, nhưng lúc này cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
- Xuy!
Lúc này, ở dưới cát đá màu vàng, đột nhiên có một đạo lưu quang màu vàng lao ra, nhắm về phía Kim Lý ánh vàng rực rỡ.
- Ai dám đoạt Kim Lý của ta!
Đỗ Thiếu Phủ phục hồi tinh thần lại, hét lớn một tiếng, tay trái dâng lên năng lượng, va chạm về phía lưu quang màu vàng, cùng lúc đó, tay phải liền hái Kim Lý xuống.
- Phanh!
Năng lượng va chạm lên lưu quang màu vàng, truyền ra thanh âm trầm đục, nhưng chỉ lệch hướng một ít, sau đó lại lần nữa lao về phía Kim Lý trong tay Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ cấp tốc thối lui, tránh đi lưu quang màu vàng kia.
- Không tốt...
Đột nhiên, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ đại biến, chỉ là nháy mắt, vừa rồi Kim Lý ở trong lòng bàn tay, không biết vì sao lại hóa lỏng, trực tiếp hóa thành năng lượng màu vàng.
Một cỗ năng lượng Linh Dược mênh mông bùng nổ, để Đỗ Thiếu Phủ gần trong gang tấc khó có thể hô hấp.
- Hỗn đản, ngươi làm hư Linh Dược của ta, ta chờ mười năm a, hỗn đản, Kim Lý là không thể dùng tay Nhân loại đi đụng chạm.
Trong lưu quang màu vàng, có một thanh âm non nớt truyền ra, thanh âm nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ là phát điên.
- Xuy!
Thanh âm truyền ra, lưu quang màu vàng kia lại lần nữa lao về phía Đỗ Thiếu Phủ, muốn đoạt lại Kim Lý linh dịch ở trong tay Đỗ Thiếu Phủ.
- Mặc kệ ngươi là ai, cũng không thể cướp đi đồ đạc của ta.
Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng, thanh âm vừa dứt, liền ném Kim Lý linh dịch vào miệng, hấp thu sạch sẽ.
Trực tiếp nuốt Kim Lý linh dịch vào miệng, xem ai còn có thể cướp được!
- Hỗn đản, ngươi là Nhân loại, sao có thể trực tiếp nuốt Kim Lý, Linh Dược của ta, ta chờ tận mười năm a!
Trong lưu quang màu vàng, thanh âm non nớt mắng to, rít gào phát điên, tựa hồ chống đỡ không được huyền phù ở giữa không trung, vô lực rơi xuống, rốt cuộc không đứng dậy được.
Nhưng trong quang mang kim sắc, vẫn còn là thanh âm non nớt mắng to:
- Ngươi cái Nhân loại ngu dốt này, ngươi sẽ nổ tan xác mà chết, ta chờ ngươi nổ tan xác, Kim Lý vẫn là của ta.
- Năng lượng thật mạnh.
Theo Kim Lý biến thành linh dịch bị Đỗ Thiếu Phủ nuốt vào miệng, nhất thời một cổ năng lượng kinh khủng vượt quá Đỗ Thiếu Phủ tưởng tượng bùng nổ ra.
Kim Lý linh dịch đi vào bụng Đỗ Thiếu Phủ, giống như một đoàn ánh sáng chói mắt, có phù quang lóe lên, thẩm thấu ra năng lượng khổng lồ.
- Ầm vang...