Lôi Đình Yêu Sư cố nén đau nhức, quanh thân lóe ra lôi điện, toàn lực quét sạch độc thương trong cơ thể.
- Hô lạp...
Ở dưới huyền khí cùng máu huyết của Đỗ Thiếu Phủ phụ trợ áp chế, trên người hắn cơ hồ dấy lên Hỏa Viêm màu đen nhàn nhạt, cấp tốc tràn ra, hóa thành phù văn màu đen, nhưng lập tức bị phù văn màu vàng cùng lôi điện bao vây phá hủy.
Thời gian từ từ trôi qua, trong thạch thất phù văn dâng trào, lôi điện lóe ra, quang mang mãnh liệt...
Tịch dương lui về phía tây, trên quần sơn liên miên chỉ còn một đạo kim quang lấp lóe, làm sơn mạch uốn lượn trở nên càng thêm u ám.
Ánh nắng chiều bao phủ ngọn núi, làm nó có một loại cảm giác thâm thúy khó lường.
Một đại hán lẳng lặng đứng ở trên ngọn núi, mặc trường bào màu đen, ánh mắt nhìn phía trước thật lâu không động.
- Xuy...
Đột nhiên, không gian nổi lên chấn động, sau đó có năng lượng lập lòe, phù văn lóe ra, sau đó hóa thành một trung niên bạch y.
Theo hắn xuất hiện, một cổ khí tức kinh khủng thổi quét khắp cả sơn mạch.
- Gia tộc truyền đến tin tức nói như thế nào?
Trung niên hắc y không có giật mình, thậm chí ánh mắt không có chấn động một chút.
- Chúng ta nói tình huống đại khái ở bên này cho gia tộc, tộc truyền đến tin tức ý tứ là...
Trung niên bạch y đi tới bên người trung niên hắc y, hơi tạm dừng một chút, sau đó nói:
- Gia tộc có ý tứ, lúc trước một cái đã nháo cả tộc rung chuyển, hiện tại tiểu gia hỏa kia đã có thể tu luyện, thiên phú còn rất cao, vậy thì tốt nhất là bóp chết ở trong nôi, miễn cho thế cục thật vất vả bình tĩnh hết thảy lại bị ảnh hưởng, không thể để lại manh mối gì.
- Gia tộc rốt cục truyền ra tin tức, rốt cục có tin tức a.
Trung niên hắc y quay đầu, ánh mắt có ngoan lệ hiện ra, mang theo một loại kích động, trầm giọng nói:
- Mười năm, tận mười năm, chúng ta bởi vì đôi phu phụ kia, bị lưu đày ở địa phương hoang sơ cùng cốc này, nếu ở trong tộc, mười năm này chúng ta làm sao chỉ có chút tiến bộ như thế!
Trung niên bạch y nhìn trung niên hắc y nói:
- Bất quá gia tộc nói, dù sao chúng ta đã hứa hẹn qua, nên hết thảy phải làm thỏa đáng, nếu như để người tìm được dấu vết, vậy thì không tốt lắm, nếu có thể giải quyết thích đáng việc này, chúng ta cũng không cần ở lại nơi đây, có thể lập tức về gia tộc.
- Nếu chuyện này căn bản không phải chúng ta làm, thì sao có thể lưu lại nhược điểm cùng dấu vết gì.
Trung niên hắc y âm trầm nói, khuôn mặt cười lạnh, thân ảnh chợt lóe, nhất thời biến mất ở trên ngọn núi.
- Thật sự phải như vậy sao, như vậy thật sự là tốt nhất sao...
Trung niên bạch y thì thào nói, sau đó bàn chân điểm nhẹ, phù văn dâng trào, thân ảnh cũng lập tức biến mất không thấy.
Hoàng hôn khuất bóng rất nhanh, thái dương lọt vào sau núi.
Vì thế sơn cốc mang theo hàn ý dày đặc, sương mù màu trắng du đãng, trên bầu trời lưu lại tia nắng chiều cuối cùng cũng biến mất không thấy.
Mà bóng đen của ngọn núi thì càng ngày càng đậm, dần dần cùng bóng đêm hòa thành một thể...
Đỗ gia, dưới màn đêm, trong thư phòng, ánh mắt của Đỗ Chí Hùng nghi hoặc nói:
- Đại ca, Thiếu Phủ thật ở Diệp gia cứu trị Lôi Đình Yêu Sư sao, không phải Diệp gia gặp gỡ sự tình gì chứ, dù sao hiện tại có uy hiếp với Diệp gia, cũng chỉ có Đỗ gia ta.
- Diệp Bảo Lâm tự mình đến, cũng không có giấu diếm chúng ta thương thế của Lôi Đình Yêu Sư, nên hẳn là thật.
Đỗ Chấn Vũ nói.
- Vậy Thiếu Phủ thật có biện pháp trị liệu Lôi Đình Yêu Sư sao?
Đỗ Chí Hùng hỏi.
- Ta cũng không biết.
Đỗ Chấn Vũ lắc đầu, sau đó nói:
- Bất quá ta nguyện ý tin tưởng Thiếu Phủ, chúng ta luôn nhìn không thấu hài tử kia, luôn để chúng ta ngoài ý muốn nha.
- Tiểu gia hỏa này giống như còn mạnh hơn lão Tam năm đó.
Đỗ Chí Hùng hé miệng cười, sau đó nói:
- Tinh tặc hơn lão Tam, ngoan độc hơn lão Tam, còn biết che dấu hơn lão Tam.
- Ngươi đây là khoa trương cháu mình sao?
Đỗ Chấn Vũ liếc mắt nhìn Đỗ Chí Hùng, thầm nghĩ, nào có khoa trương cháu mình như vậy.
- Đương nhiên là khoa trương, như vậy mới sẽ không chịu thiệt.
Đỗ Chí Hùng khẳng định mình là khen cháu, lấy kinh nghiệm của hắn đến xem, trong lòng tinh tặc, xuống tay ngoan lệ, làm người che dấu, đều sẽ không ăn thiệt thòi, người thành thật rất dễ dàng chịu thiệt, tỷ như hắn, hắn luôn cho rằng mình là một người thành thật, bất quá giống như tất cả người bên ngoài đều không cho rằng như vậy.
Đỗ Chấn Vũ không có nói nữa, chỉ là khóe miệng luôn ôm lấy ý cười, một lát sau, nói với Đỗ Chí Hùng:
- Lão Nhị, ngươi nói nha đầu Diệp gia kia thích hợp Thiếu Phủ, hay nha đầu Bạch gia thích hợp Thiếu Phủ hơn?
- Ta cũng không biết, đều không tệ a.
Đỗ Chí Hùng vò tóc, cúi đầu suy tư, sau đó ngẩng đầu nhìn Đỗ Chấn Vũ nói: