Có lẽ ai cũng sẽ không thể nghĩ đến, lấy thực lực của Bạch gia Bạch Mai, dĩ nhiên ở sau khi Bạch Thải Y bị thua, kì tích còn ở lại trên sân, tiến nhập tứ cường cuối cùng.
- Chỉ thừa lại bốn, không sai biệt lắm, ngươi cũng đi xuống đi.
Nhìn bóng lưng của Diệp Tử Câm, Đỗ Thiếu Phủ xoay người nhìn Bạch Mai ở bên người nói.
- Được, vậy ngươi cẩn thận một chút.
Bạch Mai nhẹ nhàng gật đầu, sau đó không biết từ đâu tới dũng khí, kiễng mũi chân nhanh chóng hôn lên má Đỗ Thiếu Phủ một cái, như chuồn chuồn lướt nước, sau đó dung nhan ngượng ngùng đỏ ửng, xoay người vội vàng rời đi.
Vô số ánh mắt kinh ngốc, một màn này ngoài dự đoán của mọi người nha.
Bốn phía quảng trường, không biết có bao nhiêu thiếu nữ ánh mắt như muốn giết người quét về phía Bạch Mai.
Thanh niên Bạch gia càng thêm căm giận không thôi, không nghĩ tới nữ nhân Bạch gia dĩ nhiên yêu thương nhung nhớ Đỗ Thiếu Phủ, việc này làm cho bọn họ mặt không ánh sáng a, không chỉ đánh không lại người Đỗ gia, hiện tại ngay cả nữ nhân trong tộc mình cũng giữ không được.
- Tiểu tử này thật là… hắc hắc.
Đỗ Chí Hùng nở nụ cười, cười cực kì đắc ý, chuyển mắt nhìn đại ca bên người, phát hiện đại ca Đỗ Chấn Vũ cũng mỉm cười đắc ý.
Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt một chút, nhìn bóng lưng của Bạch Mai, rất muốn xông lên nói một câu: Muội muội, ngươi suy nghĩ nhiều, ta che chở ngươi không phải như ngươi nghĩ a. Chỉ là Đỗ Thiếu Phủ do dự có nên đuổi theo hay không, trước mắt bao người, nói vậy cũng không hay lắm.
- Này tính là nụ hôn đầu tiên của ta sao, chỉ hôn lên mặt, hẳn không xem như nụ hôn đầu tiên a.
Sau đó vuốt địa phương vừa bị hôn, nụ hôn đầu tiên không thể đánh mất như vậy được. Nhưng cũng chỉ có thể quên, bị hôn trộm thì hôn trộm a, ngã một lần khôn ra một lần, về sau cẩn thận một chút là được.
- Để ta tới đối phó hắn là được rồi.
Tào Khải Thái nhìn Tần Tiểu Lộ nói.
Tần Tiểu Lộ không nói gì, ánh mắt đảo qua Đỗ Thiếu Phủ, nàng biết nàng không phải đối thủ của Đỗ Thiếu Phủ, chuyện tình còn lại đã là Tào Khải Thái cùng Đỗ Thiếu Phủ quyết đấu, nhìn Tào Khải Thái gật đầu, tra trường kiếm vào vỏ kiếm, sau đó cất bước đi ra vòng tròn.
Bốn phía quảng trường, đột nhiên có chút yên tĩnh lại.
Trong vòng đấu chỉ còn một thanh niên mặc trường bào và một thiếu niên áo tím, kế tiếp, mới là quyết đấu đỉnh phong, hai người này mới là áp trục.
Mặc kệ là người xem bốn phía, hay người của ngũ đại gia tộc, ai cũng có thể thấy được, Tào Khải Thái cùng Đỗ Thiếu Phủ mới là hai người thực lực mạnh nhất, mà thực lực tu vi của hai người này đều mơ mơ hồ hồ, sâu không lường được.
Cho nên đối với đánh giá kế tiếp, mọi người đều có chút khẩn trương, từ hai người vừa rồi biểu hiện đến xem, thật khó đoán được cuối cùng ai có thể thắng lợi.
- Tào Khải Thái này rất mạnh, không biết tu luyện công pháp gì, dĩ nhiên khó có thể nhìn thấu tu vi chân chính.
Đỗ Chấn Vũ nói khẽ với Đỗ Chí Hùng ở bên người.
- Sợ là ít nhất cũng đến Huyền Cấp trung phẩm, bằng không khó có thể che giấu khí tức tu vi chấn động.
Sắc mặt của Đỗ Chí Hùng ngưng lại, cũng có chút khẩn trương lên nói:
- Không biết Thiếu Phủ có thể chống lại hay không.
- Đừng quên, Thiếu Phủ là nhi tử của lão Tam.
Đỗ Chấn Vũ nói.
- Đúng, tiểu tử kia là nhi tử của lão Tam, nhi tử của lão Tam sao có thể thua.
Đột nhiên Đỗ Chí Hùng cực kỳ tin tưởng, sắc mặt thả lỏng.
Bốn phía quảng trường, vô số ánh mắt đều gắt gao nhìn hai đạo thân ảnh ở trong vòng tròn, nín thở chờ đợi quyết đấu cuối cùng.
Ai cũng muốn biết ngũ đại gia tộc tuổi trẻ đại tái lần này, đến cuối cùng là Đỗ Thiếu Phủ mang danh ngốc tử mười năm mạnh, hay con rể của Tần gia thắng.
Nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, ngũ đại gia tộc tuổi trẻ đại tái lần này đã cực kỳ bất đồng, tuyệt đối là lần đặc biết nhất.
- Nhìn ra được, ngươi rất mạnh a.
Tào Khải Thái mở miệng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười nói.
Đỗ Thiếu Phủ cười hắc hắc nói:
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy ta rất mạnh, ngươi thực có nhãn lực.