Ngay trong điện quan hỏa thạch, tiếng xé vang vọng, một đạo lưu quang như tia chớp phá không, lấy xu thế sét đánh đánh tới mi tâm của trung niên thấp bé, Linh Phù Sư tứ tinh Sơ Đăng cảnh này hét lên rồi ngã gục, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra, thân hình rơi xuống ở bên người Đỗ Thiếu Phủ.
- Không tốt.
Mạch Linh Sơ Đăng cảnh cuối cùng tựa hồ gặp được sự tình kinh hãi nhất, bàn chân vội vàng điểm mặt đất, huyền khí khởi động, cấp tốc bỏ chạy.
- Hưu!
Cơ hồ là cùng lúc đó, một đạo lưu quang phá không, trực tiếp theo đuôi tới, cắm vào đầu Mạch Linh Sơ Đăng cảnh kia, thân hình hắn rơi xuống đất, rốt cuộc không đứng dậy được nữa.
Biến hóa xảy ra thình lình, để Đỗ Thiếu Phủ đang nằm trên mặt đất run lên, sau đó trong mắt của Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.
Nhưng giờ phút này, tầm mắt của Đỗ Thiếu Phủ càng ngày càng mơ hồ, trong đầu càng ngày càng mê muội, cuối cùng hai tròng mắt vô lực nhắm lại.
Ngay thời điểm Đỗ Thiếu Phủ nhắm mắt, một bóng hình lục sắc xinh đẹp xuất hiện ở bên người hắn, đây là một thiếu nữ khoảng mười bảy tuổi, trang phục lục sắc bó sát người, mi như thúy vũ, da như bạch tuyết, tóc đen búi cao, tay trái nắm một cung tiễn tinh xảo.
- Nguyên lai thật là ngươi, không nghĩ tới ngươi còn chưa chết.
Thiếu nữ nhìn Đỗ Thiếu Phủ hôn mê, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra ý cười, cung tiễn biến mất không thấy, thân hình mạn diệu hơi ngồi xổm ở bên người Đỗ Thiếu Phủ, bàn tay mềm khẽ nhúc nhích, kiểm tra một phen, thì thào nói nhỏ:
- Sao ngươi lại bị thương nặng như vậy, liều mạng lợi hại như vậy, nếu người bình thường đã sớm chết, thật sự là một quái vật.
Giọng nói hạ xuống, bàn tay mềm ôm lấy Đỗ Thiếu Phủ, thả người biến mất ở nơi xa xa.
- Sưu!
Mấy canh giờ sau, trên không thâm uyên, một đạo lưu quang phá không hạ xuống.
Lưu quang thu liễm, chính là một hắc y lão giả, nhìn ba thi thể trên mặt đất, sắc mặt âm trầm run rẩy, mắt lóe ra sát ý nói:
- Mặc kệ các ngươi là ai, Hắc Sát Môn ta cũng phải đuổi giết đến cùng, nghiền xương ngươi thành tro.
Sáng sớm, ánh mặt trời buông xuống, giống như hỗn độn sơ khai, ánh sáng cùng hắc ám chia lìa, mây trắng tụ tập ở chân trời, bầu trời bị màn đêm thật dày bao trùm kia bắt đầu tách ra, từ trong khe nứt lộ ra từng đạo ngân quang màu đỏ.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ khôi phục ý thức, mơ mơ màng màng, cảm giác đầu rất đau, miệng khô ráp, cả người đau nhức, như cốt cách bị người tháo sạch vậy.
- Ân!
Yết hầu phát ra một tiếng hừ nhẹ khó chịu, Đỗ Thiếu Phủ nghĩ không biết bản thân đã chết chưa. Lông mi hơi rung động, sau đó ánh mắt mở ra, tầm mắt mơ hồ, tựa hồ có một bóng hình lục sắc xinh đẹp đang cúi người xuất hiện ở trong tầm mắt.
- Ngươi đã thức chưa?
Thanh âm như chuông bạc, làm cho người ta nghe cực kì thoải mái, không khỏi tâm sinh thân cận, thanh âm kia, có một chút thanh lãnh, làm người ta không dám tới gần.
- Ta chưa chết sao?
Hai tròng mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ run, sau đó trong mắt xuất hiện một khuôn mặt tinh xảo tựa như tinh linh.
- Là ngươi!
Khuôn mặt này, Đỗ Thiếu Phủ chưa từng quên qua, thậm chí sẽ thường xuyên nhớ tới, lại không nghĩ rằng lúc này sẽ nhìn thấy ở trong Hắc Ám sâm lâm, ánh mắt không khỏi kinh ngạc.
- Ngươi không có chết, bất quá hôn mê tới ba ngày, thương thế của ngươi không phải nặng bình thường, nếu là người khác sợ là đã sớm chết.
Nữ tử tinh linh nói, thanh âm ít đi một chút thanh lãnh.
- Không nghĩ tới sẽ là ngươi, là ngươi cứu ta sao?
Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc, muốn đứng dậy.
- Ngươi nằm nghỉ đi, bây giờ ngươi còn không động được.
Thiếu nữ tinh linh nhìn ra Đỗ Thiếu Phủ muốn đứng lên, ý bảo Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục nằm nói:
- Ta vừa khéo ở dưới thâm uyên kia tu luyện, cũng không nghĩ tới sẽ là ngươi, ta nguyên bản tưởng rằng ngươi đã chết ở Man Thú sơn mạch, ngay cả sư phụ cũng nói ngươi không sống được, nhưng không nghĩ tới ngươi còn sống, xem ra ngươi thật đúng là quái vật.
- Cảm ơn ngươi đã cứu ta.
Sau khi kinh ngạc ngắn ngủn, tình huống đại khái Đỗ Thiếu Phủ cũng có thể tưởng tượng ra.
- Không cần cảm tạ, lúc trước ngươi đã cứu ta một lần.
Nữ tử tinh linh nhìn Đỗ Thiếu Phủ trả lời, nàng còn nhớ rõ chuyện tình ở Man Thú sơn mạch.
Đột nhiên, Đỗ Thiếu Phủ nhớ tới cái gì, nhất thời nhìn thiếu nữ tinh linh nói:
- Không tốt, ta phải lập tức rời đi, trên người ta ta có Hắc Sát Truy Hồn Ấn của Hắc Sát Môn, cường giả Hắc Sát Môn sẽ rất nhanh đuổi theo, ngươi cũng nhanh đi đi, không được để cường giả Hắc Sát Môn nhìn thấy.
- Không nghĩ tới đến lúc này ngươi còn có thể lo lắng ta, sư phụ nói, người bên ngoài đều vì tư lợi.
Thiếu nữ tinh linh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó chỉ vào hắc ban trên cổ Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ngươi nói chính là hắc ban này sao, hai ngày trước còn có người đến phụ cận, nguyên lai là hắc ban trên cổ ngươi đưa tới, bất quá tạm thời không có việc gì, ta đã giúp ngươi phong ấn, người Hắc Sát Môn hẳn là không cảm giác được khí tức ấn ký trên người ngươi.