- Vậy chúc mừng ngươi, ngươi không cần liên lụy gia tộc của mình!
Ánh mắt của thanh niên hoa phục âm trầm xuống, tay run lên, quanh người có khí tức cường hãn dâng trào, dĩ nhiên là đến Mạch Động Huyền Diệu cảnh, lấy tuổi của thanh niên này đến xem, có thể có tu vi Mạch Động Huyền Diệu cảnh, thiên phú tuyệt đối là rất mạnh.
Một cỗ khí thế hùng hồn từ trên người thanh niên hoa phục dâng trào, trực tiếp tránh thoát cổ tay của thiếu niên áo tím, sau đó hóa chưởng thành quyền, trong phút chốc một quyền gần trong gang tấc oanh kích về phía thiếu niên áo tím.
Ra tay sạch sẽ lưu loát, cực kì bất phàm.
- Ngươi tuyệt đối không có cái bản sự kia!
Ánh mắt của thiếu niên áo tím trầm xuống, cánh tay run lên, trên tay có một vòng khí xoáy màu vàng nhàn nhạt dâng trào, ẩn ẩn còn có phù văn lấp lóe.
- Ba Động Quyền!
Ngay lúc người trước oanh ra một quyền, thiếu niên áo tím giơ tay lên, ngũ chỉ nắm lại, nắm tay trực tiếp oanh ra, khí thế kinh người bùng nổ.
- Phanh!
Trong phút chốc hai quyền hung hăng va chạm, thanh âm trầm đục lập tức truyền ra.
- Hô lạp...
Mọi người chỉ thấy trong nắm tay của thiếu niên áo tím, có mười ba tầng kình khí trọng điệp, như sóng xung kích, cuối cùng hung hăng trùng kích lên nắm tay của thanh niên hoa phục.
- Ca sát!
Thanh âm xương cốt gãy truyền ra, ở trong ánh mắt kinh ngạc của người chung quanh, chỉ thấy cánh tay phải của thanh niên hoa phục kia vô lực rủ xuống, sau đó miệng phát ra tiếng hét thảm.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết cùng với thanh âm xương cốt phá toái truyền ra, thanh niên hoa phục bị đánh bay ra ngoài, cuối cùng đặt mông ngã dưới đất, miệng phun máu tươi.
Một chiêu, thanh niên hoa phục đã bị thương nặng!
- Thiếu niên kia thật mạnh!
- Không phải mạnh bình thường, khó trách dám ngăn cản Quách Khôn.
- Không biết thiếu niên này có lai lịch gì, nếu không có bối cảnh cứng rắn, chỉ sợ là chết chắc rồi!
...
Người xem chung quanh hai mặt nhìn nhau, cực kỳ kinh ngạc.
Tuy Quách Khôn kia tuổi trẻ, nhưng đã đến Mạch Động Huyền Diệu cảnh, ở toàn bộ Lan Lăng phủ thành, cũng cực kỳ không tệ, không nghĩ tới một chiêu đã bị thiếu niên áo tím kia đánh bị thương nặng.
- Dám đụng Quách thiếu, diệt tiểu tử này cho ta.
Vài thanh niên hoa phục ở chung quanh kinh ngạc, nhất thời có người quát lớn.
Phía sau mấy thanh niên kia, mặc dù sắc mặt đám hộ vệ có chút kinh biến, nhưng vẫn như sói như hổ lao ra, mang theo khí thế cực kì cường hãn, nhất thời đánh về phía thiếu niên áo tím.
- Bang bang phanh!
Tiếng âm bạo trầm thấp vang lên, cùng lúc đó, người xem xung quanh nhìn thấy từng thân ảnh không ngừng bị quẳng ra xa.
Mười mấy đại hán, tất cả đều đến Mạch Động Sơ Đăng cảnh, có hai Mạch Động Huyền Diệu cảnh, nhưng không hề có lực chống lại.
- Bang bang phanh!
Một đám đại hán bị đánh rơi xuống mặt đất, miệng phun máu tươi, thương cân đoạn cốt, đều khó có thể đứng lên.
Đám thanh niên hoa phục kia nhìn thấy một màn này, cả đám nào dám xuất thủ, đều không khỏi lui về phía sau mấy bước, sau đó hoảng sợ chạy tới bên cạnh thanh niên hoa phục thứ nhất bị Đỗ Thiếu Phủ đánh bay kia.
- Tiểu tử, ngươi dám ra tay với chúng ta, có gan xưng tên ra?
Những thanh niên kia nhìn thấy Quách Khôn cùng nhiều hộ vệ như vậy cũng không gánh được một kích của thiếu niên áo tím, sợ rằng bọn họ càng không đủ xem, cả đám nhìn thiếu niên áo tím cũng hiện ra ý sợ hãi, tiểu tử này dĩ nhiên khủng bố như vậy.
- Đỗ Thiếu Phủ!
Ánh mắt của thiếu niên áo tím khẽ nhúc nhích, sau đó quay đầu nhìn thiếu nữ, ánh mắt lộ ra nghi hoặc, nhíu mày nhẹ giọng nói:
- Vì sao ngươi không ra tay, bọn họ không nhất định có thể làm gì ngươi a?
Thiếu niên áo tím đúng là Đỗ Thiếu Phủ, vừa tới thấy có người cường đoạt thiếu nữ, tự nhiên nhịn không được, cũng nhìn ra mấy thanh niên kia ở Lan Lăng phủ thành có chút bối cảnh. Bất quá lưu danh cũng không có gì, dù sao mình không phải người Lan Lăng phủ thành, chờ gặp được Lan Lăng phủ chủ, mình liền vỗ mông rời đi, cũng không cần phải dây dưa với đám hoàn khố kia làm gì.
Thiếu nữ cũng đã tĩnh hồn lại, giống như con thỏ nhỏ bị kinh hoảng, ánh mắt sáng ngời chuyển động nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cơ hồ muốn rơi lệ, rất là điềm đạm đáng yêu, sợ hãi nói:
- Ta quá khẩn trương, nên không biết nên làm cái gì bây giờ.
- Không có việc gì, ngươi mau trở về đi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thiếu nữ nói.
- Ngươi hẳn là người tốt, ngươi có thể giúp ta hay không, cho ta mượn một ngàn Huyền tệ, ta muốn mua đan dược chữa thương cho tiểu di.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt thuần khiết như giấy trắng.
Nhìn ánh mắt đơn thuần của thiếu nữ kia, lòng Đỗ Thiếu Phủ có chút xúc động, không khỏi nghĩ tới muội muội chưa bao giờ gặp qua kia của mình.
- Như vậy đi, ngươi dẫn ta đi xem tiểu di của ngươi, nói không chừng ta sẽ có biện pháp.
Do dự một chút, Đỗ Thiếu Phủ nói.