Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 202: Chương 202: Tiểu di xinh đẹp (2)




- Thật vậy chăng, thật cám ơn ngươi, ta gọi Tinh Ngữ, Đái Tinh Ngữ.

Ánh mắt trong suốt của thiếu nữ nhất thời cao hứng lên.

- Ta gọi Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Vừa rồi ta đã nghe được.

Đái Tinh Ngữ cao hứng nói, thân hình có chút thon gầy hơi nhón lên, độ cong mê người chưa thành thục càng mạn diệu.

Hai người lập tức biến mất, ánh mắt của đám thanh niên hoa phục khó coi, nhưng không dám ngăn cản.

- Quách thiếu, hiện tại làm sao bây giờ?

Một thanh niên hoa phục nhìn thanh niên thứ nhất bị Đỗ Thiếu Phủ đánh bay, ánh mắt yếu ớt hỏi.

- Ba!

Thanh niên này vừa dứt lời, đã bị thanh niên kia tát một cái, trên má nhất thời in lên dấu tay đỏ bừng, nóng bỏng đau đớn.

- Nhớ kỹ, lần sau thời điểm ta bị đánh, nếu các ngươi không có bị đánh, vậy thì về sau không cần đi theo ta.

Thanh niên lạnh lùng nhìn vài thanh niên khác ở bên người nói:

- Cho các ngươi cơ hội, tìm ra địa phương dừng chân của tiểu tử kia, chậm nhất buổi sáng ngày mai, nếu tìm không thấy, các ngươi tự gánh lấy hậu quả.

.....

Đi theo Đái Tinh Ngữ, ước chừng một lúc lâu sau, Đỗ Thiếu Phủ ở trong một nhà cũ hẻo lánh, rốt cục gặp được tiểu di của Đái Tinh Ngữ.

Trên giường là một nữ tử đã hôn mê, sắc mặt tái nhợt, nhưng không ảnh hưởng khuôn mặt diễm lệ mỹ mạo của nàng.

Nữ tử hôn mê này thoạt nhìn không quá hăm mốt hăm hai tuổi, mặc váy dài, vì là nằm ở trên giường, quần áo dán chặt lên người, có thể nhìn ra dáng người nàng vô cùng tốt, đường cong mê người, bộ ngực cao cao phập phồng...

- Thiếu Phủ ca ca.

Đái Tinh Ngữ giống như đã quen từ lâu, khẩn trương nhìn nữ tử trên giường, nước mắt như sắp hiện ra nói:

- Ta kiểm tra qua, nhưng không biết tiểu di như thế nào, ngươi mau cứu nàng đi.

- Nàng thật là tiểu di của ngươi?

Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc, xem tuổi, nữ tử kia cũng không quá giống tiểu di của Đái Tinh Ngữ a.

Đái Tinh Ngữ nghiêm túc gật đầu, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sợ Đỗ Thiếu Phủ không tin nói:

- Tiểu di so với mẫu thân ta nhỏ hơn rất nhiều, nên nhìn ta và tiểu di không lớn hơn bao nhiêu, nhưng thật là tiểu di của ta.

Đỗ Thiếu Phủ không có để ý Đái Tinh Ngữ nói, đã đi tới trước mặt nữ tử ở trên giường.

Nhìn khuôn mặt diễm lệ kia, Đỗ Thiếu Phủ có cảm giác khống chế không được ánh mắt dừng lại ở trên độ cong mạn diệu, tâm thầm nghĩ, nha đầu Đái Tinh Ngữ kia thật là đơn thuần như giấy trắng, tùy tiện người nào cũng mang về nhà, tiểu di xinh đẹp như vậy còn hôn mê ở trên giường, nếu tới người tâm thuật bất chính, sợ là hậu quả có thể nghĩ.

Trong lòng nghĩ một cái chớp mắt, thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ nghiêm túc lên, ngưng kết thủ ấn, lòng bàn tay lan tràn ra một mảnh phù quang, sau đó bao phủ ở trên người nữ tử.

Theo Đỗ Thiếu Phủ ra tay, Đái Tinh Ngữ cũng túm góc áo của mình, gắt gao cắn đôi môi đỏ mọng mềm mại, trong ánh mắt sáng ngời đều là lo lắng.

- Xuy!

Đỗ Thiếu Phủ thu lại thủ ấn, phù văn biến mất không thấy, ánh mắt trở nên ngưng trọng lên.

- Thiếu Phủ ca ca, tiểu di ta thế nào?

Đái Tinh Ngữ nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày ngưng trọng, mình liền càng thêm khẩn trương lên.

- Chính ngươi cũng là Linh Phù Sư, chẳng lẽ nhìn không ra sao?

Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc nhìn Đái Tinh Ngữ, từ trên người Đái Tinh Ngữ chấn động ra một cỗ khí tức như có như không, Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được Đái Tinh Ngữ là một Linh Phù Sư nhị tinh, còn là Linh Phù Sư nhị tinh Viên Mãn.

Từ sau khi tu luyện công pháp tàn thiên trong thú cốt, Đỗ Thiếu Phủ liền phát hiện mình có thể dễ dàng nhận ra tu vi của người khác, chỉ cần không quá mạnh mẽ, cho dù ẩn nấp, cũng sẽ bị mình xem ra.

Nên Đỗ Thiếu Phủ rất kỳ quái, lấy tu vi Linh Phù Sư nhị tinh Viên Mãn của Đái Tinh Ngữ, tuy không nhất định có thể giải quyết đám hoàn khố lưu manh kia, nhưng ít ra muốn thoát thân hẳn là không có vấn đề gì.

Nhưng không nghĩ tới nha đầu Đái Tinh Ngữ này giống như không có tu vi, khẩn trương đến không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, Đái Tinh Ngữ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trên mặt đỏ ửng nói:

- Thiếu Phủ ca ca, tuy ta là Linh Phù Sư, nhưng ta chỉ có tu vi, hoàn toàn không biết chữa thương như thế nào, cũng không có người dạy ta.

Nói xong, tựa hồ Đái Tinh Ngữ nhớ tới cái gì nói:

- Bất quá ta biết bố trí phù trận, nhưng nếu khẩn trương, ta sẽ bố trí không ra.

Đỗ Thiếu Phủ có chút im lặng nhìn nha đầu đơn thuần kia, nhíu mày nói:

- Tiểu di của ngươi hẳn là bị người hạ độc, độc tính rất mạnh, nên ngươi nguyên bản muốn mua đan dược chữa thương cho tiểu di ngươi, sợ là không có tác dụng gì.

- Hạ độc?

Đái Tinh Ngữ nghe vậy, ánh mắt nhất thời khẩn trương lên, sốt ruột đến sắp chảy ra nước mắt, kéo vạt áo của Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Thiếu Phủ ca ca, ngươi nhất định có biện pháp đúng không, xin cứu tiểu di của ta đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.