Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 271: Chương 271: Vô sỉ cũng là bản lãnh (1)




Trên khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt ba động, nhìn trung niên tuấn lãng cao ngất trước mắt, sau đó cung kính hành lễ nói:

- Thiếu Phủ vấn an Lăng bá bá.

Trung niên tuấn lãng dĩ nhiên là Âu Dương Lăng, nghe vậy, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khóe miệng hiện ra nụ cười nói:

- Tiểu tử, làm sao ngươi nhận ra ta?

Đỗ Thiếu Phủ chớp mắt nói:

- Rất đơn giản, Sảng tỷ tỷ có mấy phần giống như người, vừa nhìn là có thể nhận ra, cho nên cũng không khó.

Nghe vậy, Âu Dương Lăng không khỏi ngây người, nhưng ngay sau đó khẽ cười khổ nói:

- Đừng nhắc tới nha đầu đó nữa, không biết kiếp trước ta tạo ra oan nghiệt gì, để cho nha đầu đó tới ám ta, sớm muộn cũng bị nó làm cho tức chết.

- Thiên phú tu luyện của Sảng tỷ tỷ cực cao, dung nhan cũng nghiêng nước nghiêng thành, Lăng bá bá hẳn phải vui mừng mới đúng.

Đỗ Thiếu Phủ cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng nghĩ tới bao nhiêu lời hay ý tốt đều cố gắng nói ra.

- Ngươi chẳng lẽ không biết, nha đầu đó bây giờ không có hứng thú với nam nhân, chỉ thích nữ nhân, ta và San di của ngươi cũng đã nhức đầu lắm rồi.

Âu Dương Lăng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt trong suốt đột nhiên lại chuyển, giống như mới phát hiện ra tân đại lục nói:

- Tiểu tử ngươi cũng không tệ, lại là nhi tử của huynh đệ ra, còn rất đặc biệt, bằng không ta gả nha đầu đó cho ngươi được không?

- Cái gì. . .

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhất thời sửng sốt, chuyện này còn phải, nếu để nha đầu Âu Dương Sảng kia biết được, sợ rằng sẽ là người đầu tiên tự sát, vội vàng lắc đầu nói:

- Lăng bá bá chớ nói đùa, ta còn nhỏ, chuyện này cần cha mẹ quyết định.

- Cũng đúng, lần sau gặp huynh đệ, ta sẽ nói với hắn.

Âu Dương Lăng tựa hồ rất tán đồng, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt khẽ nhúc nhích nói:

- Ngươi cũng giống cha ngươi, vừa nhìn là có thể nhận ra, tính ra, cũng mười tám năm rồi ta không gặp hắn, hắn vẫn khỏe chứ?

- Cha ta vẫn khỏe, còn thích uống rượu, không biết trước kia ông ấy có thích uống không?

Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ, không cần nói nhiều, Đỗ Thiếu Phủ cũng có thể cảm giác được nam tử trung niên tuấn lãng trước mắt này tuyệt đối có quan hệ không tầm thường với lão cha tửu quỷ hắn.

- Hắn trước kia sao, hình như cũng không thích uống rượu.

Âu Dương Lăng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khẽ cảm thán nói:

- Chuyện lúc trước của cha ngươi, sau này ngươi sẽ từ từ biết, nhưng ngươi muốn vượt qua cha ngươi, sợ là không dễ dàng.

- Ta sẽ cố gắng, không để cho hắn mất thể diện là được.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Có chí khí.

Âu Dương Lăng chậm rãi tiến lên, hai mắt trong suốt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt bắt đầu nghiêm nghị, ánh mắt ba động nói:

- Ta xuất quan tối hôm qua. . .

- Lăng bá bá hẳn không có bế quan nha.

Đỗ Thiếu Phủ cắt lời Âu Dương Lăng, sau đó khẽ mỉm cười nói:

- Nếu ta không đoán sai, tối hôm qua thành chủ Hàn Cường của Lan Lăng phủ thành nhất định đã tới tìm Lăng bá bá, Hàn Hâm có lẽ cũng được thả ra trong đêm, lúc này sợ là tất cả hộ thành quân bị tư quân của Lan Lăng phủ bắt cũng trở về rồi.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt Âu Dương Lăng bất giác nhíu lại, chỉ chốc lát sau, mới nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hỏi:

- Nói xem, làm sao ngươi có thể khẳng định như vậy?

Đỗ Thiếu Phủ cười nói:

- Ban đầu ta cũng không biết, nhưng hôm qua hoài nghi, cuối cùng mới xác định.

Hắn dừng lại một chút, mới tiếp tục nói:

- Bình thường vào thời gian đặc biệt, hộ thành quân căn bản sẽ không dám động đến bằng hữu của ta, Hàn Hâm càng không, thậm chí còn cảnh cáo hộ thành quân trong khoảng thời gian này không nên chọc vào phiền toái. Cho nên hôm qua nghe nói có hộ thành quân gây bất lợi với bằng hữu của ta, ta cũng đã hoài nghi, nhưng không dám khẳng định.

Cuối cùng ta tới tư quân doanh địa, biết được Lăng bá bá mười sáu năm trước mới đến Lan Lăng phủ thành, cuối cùng lại làm Phủ chủ .

Trước đây, thành chủ hiện tại của Lan Lăng phủ thành Hàn Cường đã ở Lan Lăng phủ thành nhiều năm, lập công cũng không ít, vốn có cơ hội trở thành Phủ chủ lớn nhất, Hàn Cường trong đế quốc cũng không thiếu bối cảnh, nhưng Lăng bá bá vừa đến lại ngồi vào vị trí Phủ chủ, trong lòng Hàn Cường ít nhiều cũng có chút không vui, những năm này sợ là sẽ khẩu phục tâm không phục với Lăng bá bá.

- Điều này có quan hệ gì?

Âu Dương Lăng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, càng hứng thú hỏi.

Đỗ Thiếu Phủ cười nói:

- Đương nhiên là có quan hệ, Hàn Cường khẩu phục tâm không phục, ta nghĩ Lăng bá bá thân là Phủ chủ Lan Lăng phủ, trong lòng cũng có chút không thoải mái. Chẳng qua Hàn Cường cũng rất thông minh, cho nên những năm qua Lăng bá bá thứ nhất là không muốn, thứ hai là cũng không bắt được cái đuôi của Hàn Cường.

Nhưng lần này, ta lại vô tình chọc ra một chút phiền toái, vừa lúc liên quan đến hộ thành quân trọng yếu nhất và thân tín nhất của Hàn Cường, Lăng bá bá ngươi muốn nhân cơ hội dạy dỗ Hàn Cường, nhưng lại không muốn tự mình ra mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.