Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 557: Chương 557: 108 vị cường giả




Hành tinh Tử Vong.

Vẻ mặt Vương Hạo trở lên mờ mịt, đột nhiên xuất hiện thêm bốn mươi ngàn vạn điểm tội ác là có ý gì?

Cho dù hắn rất muốn gây ra loại đại chiến có cấp bậc như vậy, nhưng hình như hắn còn chưa có hành động gì thì phải?

Lẽ nào hệ thống bị hỏng, chỉ cần trong lòng nghĩ tới là có thể nhận được điểm tội ác?

- Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?

Vương Hạo nhíu mày một cái, bấm ngón tay tính toán.

Rất nhanh hắn đã tính toán ra được chuyện hai cung Thiên, Tiên hợp tác.

Tuy rằng hắn không tính ra rốt cuộc Hai cung Thiên, Tiên lo lắng cái gì lại đi khiêu khích bốn Thần tộc lớn rất lợi hại kia.

Nhưng bọn họ dám làm như vậy thì nhất định họ đã có con át chủ bài rất khủng khiếp.

Khóe miệng Vương Hạo hơi cong lên.

- Thực sự có người ngồi ở trong nhà bị bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống à!

Lúc này, Lâm Mộng Mộng đang kéo tay Vương Hạo dùng giọng điệu sốt ruột nói:

- Anh họ Vương Hạo, anh không thể ở chỗ này nữa, phải nhanh chóng rời đi mới được.

- Tại sao tôi phải đi?

Vương Hạo đảo mắt, hắn đang dự định ở lại dùng gậy chọc phân, làm anh hùng giúp đỡ chính nghĩa, thuận tiện kiếm một khoản lớn hơn nữa, làm sao có thể rời đi như vậy được?

Lâm Mộng Mộng quay đầu trừng mắt với Vương Hạo, cô rất muốn biết có phải đầu óc anh họ này của mình bị lừa đá hay không, hắn đã giết chết Sở Thiên Huyền, hiện tại không đi lẽ nào chờ Sở Thánh Hùng tới giết hắn sao?

Đúng lúc này, một tiếng gầm thét giận dữ vang lên:

- Giết cháu của lão phu mà còn muốn đi sao, mày chờ bị lão phu hành hạ đến muốn chết không được muốn sống không xong đi?

Lâm Mộng Mộng vô cùng kinh ngạc.

- Không tốt, Sở Thánh Hùng tới rồi!

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng cũng không có thấy gì cả.

Mộc Đầu giải thích:

- Nơi này là nơi truyền thừa của Lôi Thần nên người có tu vi vượt quá Vũ Thánh căn bản không có cách nào tiến vào, cho dù hắn là Thần tộc cũng vô dụng.

Vừa dứt lời, mọi người ở đây liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần lão quái vật này không thể vào tới đây thì bọn họ tạm thời không cần tính đến việc chạy trốn.

Vương Hạo nhìn về phía không trung kêu gào nói:

- Lão rùa đen, có bản lĩnh ong tới giết tôi đi, tôi lại ở trong này, ông tới đây đi?

Hắn vừa nói vừa nhìn lên không trung và dựng ngón tay giữa lên khinh bỉ.

- Ầm ầm ầm...

Lúc này, có rất nhiều tiếng nổ mạnh vang vọng trong thiên địa, ánh lửa nóng rực thiêu đốt cả bầu trời, nhuộm nó thành không gian đỏ như máu.

Không lâu sau, tiếng gầm thét giận dữ của Sở Thánh Hùng lại vang lên lần nữa.

- Tiểu tạp chủng, có bản lĩnh mày cứ trốn ở bên trong cả đời đi, chỉ cần mày dám ra đây, lão phu nhất định khiến cho mày sống không bằng chết.

Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người ở đây đều cảm thấy xấu hổ, người này quả nhiên không phải dạng vừa.

Giết cháu trai người ta còn không nói, lại còn có tâm tư khiêu khích ông người ta, thật sự là tiện nhân trên đời hiếm thấy.

Tiền Vạn Dương không nhịn được hỏi:

- Lão đại, nếu như người này không rời đi, chúng ta phải rời đi như thế nào?

Vương Hạo không nói gì chỉ khoát tay áo.

- Yên tâm, đợi lát nữa viện quân của chúng ta sẽ tới.

- Viện quân?

Mọi người đều sững sờ tại chỗ, không hiểu nổi Vương Hạo đang nói gì, hắn đắc tội Thần tộc, hơn nữa còn là một nhân vật rất lợi hại tự mình đến báo thù, không biết còn có ai không sợ chết tới cứu bọn họ đây?

Mộc Đầu nhìn thật sâu vào trong mắt của Vương Hạo, tuy rằng tiểu tử Vương Hạo này thích gây chuyện thị phi, nhưng hắn có Lục Nhâm Thần Thuật hộ thân, nên ngược lại không cần lo lắng hắn sẽ có nguy hiểm gì lớn.

Đương nhiên, nếu để cho người ta biết tiểu tử này có Lục Nhâm Thần Thuật, sớm che đậy Thiên Cơ thì tiểu tử này có thể nếm mùi đau khổ rồi.

- Nhất định phải cố gắng cảnh cáo tiểu tử này, không nên nói cho người khác biết mình có Lục Nhâm Thần Thuật.

Mộc Đầu nghĩ thầm.

Đúng lúc này, một giọng nói vang dội vang lên.

- Sở Thánh Hùng, ông không ở trong không gian Thần Đạo, tự nhiên lại chạy tới đây làm gì?

Tiếng hừ lạnh của Sở Thánh Hùng vang lên.

- Hạ Phong, Long San San, lão phu muốn làm gì còn chưa tới phiên các người quản.

Tiếng gầm thét giận dữ của Hạ Phong truyền đến.

- Sở Thánh Hùng là Thần tộc các ông khiêu khích trước đấy, ông nói chúng tôi có thể không quản hay sao?

Sở Thánh Hùng khinh bỉ nói:

- Chuyện của Thần tộc, các người có giỏi quản cho lão phu xem đi?

- Vậy hôm nay tôi sẽ khiến cho ông xem đủ!

Long San San hừ lạnh một tiếng.

- Ngày hôm nay sao?

Tiếng cười châm chọc của Sở Thánh Hùng vang lên.

- Các người thật sự cho rằng nhiều người có thể đối phó được lão phu sao?

- Nhiều người?

Vương Hạo quay đầu lại hỏi Mộc Đầu.

- Bên ngoài có rất nhiều người tới sao?

Mộc Đầu khẽ gật đầu.

- Bên ngoài tới 108 vị cường giả Thần Vị cảnh, trong đó có 36 vị Thần Vị cảnh cường giả, tu vi đạt tới Thần Vị cảnh cấp chín.

- Tê tê...

Mọi người ở đây hít vào một hơi lạnh, trước không nói tới chuyện nơi này có ba mươi sáu vị cường giả 36 vị Thần Vị cảnh cấp chín, mà chỉ cần nghe đến việc có một trăm linh tám vị cường giả Thần Vị cảnh đã khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.

Tuy nhiên chuyện khiến cho bọn họ cảm thấy da đầu tê dại là Sở Thánh Hùng lại có thể không để ý tới một trăm linh tám cường giả Thần Vị cảnh này, trình độ này khiến người ta phải e ngại.

- Nếu như không có chút thủ đoạn, chúng tôi làm sao dám tới gặp Sở Thánh Hùng ông!

Long San San cười lạnh nói:

- Người đâu bày trận.

- Ầm ầm ầm...

Lúc này, trên bầu trời có rất nhiều tia chớp, âm thanh nổ tung không ngừng vang lên.

Màu sắc của bầu trời cũng đang không ngừng biến hóa, giống như ngày thế giới diệt vong sớm hạ xuống vậy.

- Bày trận?

Lâm Mộng Mộng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

- Chẳng lẽ đó là Thiên Đại Trận và Tiên Đại Trận trong truyền thuyết hay sao?

Vương Hạo không nhịn được hỏi:

- Thiên Đại Trận và Tiên Đại Trận là cái gì vậy?

Lâm Mộng Mộng giải thích:

- Đó là trận pháp do nhiều người tạo thành, nó có thể tập trung lực lượng của mọi người vào một chỗ, từ đó bạo phát ra uy lực gấp mấy chục, thậm chí gấp mấy trăm lần bình thường.

Vương Hạo lại hỏi:

- Hai trận pháp này mạnh tới mức nào?

- Tôi không biết!

Lâm Mộng Mộng tỏ ra nghiêm trọng nói:

- Tôi chỉ biết là, trong thần tộc có lời đồn, nói năm đó bốn Thần tộc lớn phái ra mười vị cường giả đã Thần Vị cảnh thức tỉnh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhưng cuối cùng mười vị cường giả này đều biến mất.

Lông mày Vương Hạo nhíu chặt lại.

- Anh nói, bọn họ bị Thiên Đại Trận và Tiên Đại Trận giết chết?

Lâm Mộng Mộng gật gật cái đầu nhỏ, sau đó lại lắc lắc cái đầu nhỏ.

- Quả thật bên trong bốn Thần tộc lớn có người hoài nghi chuyện này, nhưng đáng tiếc họ không có chứng cứ, cuối cùng chỉ có thể bỏ mặc.

- Bỏ mặc?

Vương Hạo nhíu mày, xem ra hai cung Thiên, Tiên quả thật có thủ đoạn đối phó với bốn Thần tộc lớn, bằng không lấy tính cách cao ngạo của Thần tộc chắc chắn sẽ không để bọn họ làm như vậy.

Tuy nhiên, cái này cũng chứng minh hai cung Thiên, Tiên có thể xưng bá ở tinh vực thời gian dài như vậy, tuyệt đối không phải là hư danh.

Cái đầu nhỏ của Lâm Mộng Mộng gật gật.

- Trong bốn Thần tộc lớn có tổ huấn, có thể sỉ nhục hai cung Thiên, Tiên nhưng tuyệt đối không thể ép bọn họ thái quá, cho nên cuối cùng chỉ có thể bỏ mặc bọn họ.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, chỉ cần hai bên có thực lực ngang nhau khai chiến thì trận chiến này có khả năng sẽ phải đánh lâu dài, chỉ có như vậy thì hắn mói có khả năng kiếm lời càng nhiều.

Đúng lúc này, Mộc Đầu đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng.

- Làm sao có thể như vậy được!!!

Vương Hạo quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy Mộc Đầu ngẩng đầu nhìn không trung, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, giống như nhìn thấy chuyện gì đó rất khó tin nổi vậy.

Vương Hạo hiếu kỳ hỏi:

- Sao vậy?

Mộc Đầu hít một hơi thật sâu, dùng giọng nghiêm trọng nói:

- Hai đại trận kia căn bản không phải là Thiên Đại Trận, và Tiên Đại Trận...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.