Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 558: Chương 558: Ý nghĩ này rất nguy hiểm




- Không phải Thiên Đại Trận? Cũng không phải Tiên Đại Trận?

Vương Hạo hiếu kỳ hỏi:

- Vậy bọn họ bày ra đại trận gì?

Mộc Đầu tỏ ra nghiêm trọng nói:

- Đây là Tru Thiên Đại Trận!

- Tru Thiên Đại Trận?

Tất cả mọi người ở đây đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bọn họ rõ ràng chưa từng nghe qua trận pháp này.

Trong ánh mắt Mộc Đầu có phần hồi ức, chậm rãi nói:

- Thời kỳ thượng cổ có bốn vị kỳ tài tuyệt thế, bọn họ trải qua vô số đau khổ cuối cùng cũng lên được tới đỉnh của vũ trụ này, được mọi người tôn xưng là bốn đại Chí Tôn, họ đồng thời liên thủ sáng tạo ra một môn đại trận, liên kết một trăm linh tư vị thần thượng cổ lúc đó liều mạng chém giết Thiên Đạo, trận pháp đó gọi là Tru Thiên Đại Trận.

- Ực...

Tất cả mọi người ở đây đều nuốt một ngụm nước miếng, họ bị lai lịch của trận pháp này hù dọa rồi.

Má nó, làm nửa ngày, hóa ra đây là trận pháp diệt Thiên Đạo!

Không trách được hai cung Thiên, Tiên lại có dũng khí như vậy, dám đi khiêu khích bốn Thần tộc lớn, trận pháp này ngay cả Thiên Đạo cũng từng diệt, thì diệt một Thần tộc hình như thật sự không tính là chuyện gì lớn cả.

- Bốn đại Chí Tôn vũ trụ?

Vương Hạo gãi gãi cằm, nếu như hắn không có đoán sai thì bốn vị này chính là , Cực Quang Minh Thần, Vô Cực Tử Thần, Vũ Diệu Ma Thần buồn chán đến mức đau trứng, nên mới đi diệt Thiên Đạo.

Mộc Đầu không nhịn được tò mò nhìn Vương Hạo, hỏi:

- Cậu biết bốn vị Chí Tôn này?

- Có nghe nói qua một chút, sở dĩ thời đại thượng cổ kết thúc là nhờ công lao của bọn họ.

Vương Hạo khẽ gật đầu.

- Thời đại thượng cổ kết thúc!

Mọi người ở đây hít vào một hơi lạnh, bọn họ chấn động trước chiến tích của bốn vị Chí Tôn này, bọn họ không dám tưởng tượng rốt cuộc những người này cường đại đến mức nào lại có khả năng hủy diệt một thời đại?

Mộc Đầu xúc động nói một tiếng.

- Năm đó Thiên Đạo bị diệt, trật tự của vũ trụ đổ nát, các loại sinh linh bị diệt vong, sinh linh có thể may mắn sống sót cũng không nhiều, cho dù là các đại thần thượng cổ cũng cơ bản đã chết hết, chỉ có bốn Thần tộc lớn trốn vào không gian Thần Đạo mới có thể tránh né được một kiếp này.

- Các thần vị thượng cổ cơ bản đều chết hết?

Vương Hạo sửng sốt một chút, hiếu kỳ hỏi:

- Vậy các vị thần thượng cổ không chết kia đi đâu rồi? Còn có bốn vị Chí Tôn kia sống hay chết?

- Tôi không biết, năm đó Lôi Thần an bài tôi ở nơi đây xong hắn cũng biến mất, sau này cũng không thấy hắn xuất hiện nữa, cho nên tôi cũng không biết bọn họ đã đi đâu rồi.

Mộc Đầu cau mày nói:

- Tuy nhiên, bốn vị Chí Tôn đã đạt tới cảnh giới chưa ai từng có, nên tôi tin tưởng bọn họ nhất định còn sống.

- Chỉ cần còn sống là tốt rồi!

Vương Hạo lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Mộc Đầu không nhịn được hỏi:

- Cậu nói vậy là có ý gì?

Vương Hạo lại cười nói:

- Nếu như bọn họ còn sống, tôi đây nhất định sẽ tìm được bọn họ, sau đó thỉnh giáo với bọn họ về kinh nghiệm chém Thiên Đạo.

- Vèo...

Hắn vừa dứt lời, thì tất cả mọi người ở đó trong nháy mắt ngã ngửa ra, người này quả nhiên là bại hoại, không có thuốc nào có thể cứu được sự bại hoại của hắn nữa, hắn vậy mà có thể nghĩ đến chuyện chém Thiên Đạo, lẽ nào hắn không biết việc này rất nguy hiểm, sẽ khiến rất nhiều người phải chết hay sao?

Khoé mắt Mộc Đầu nheo lại, tên này làm gì có gì giống với chúa cứu thế, rõ ràng là một tên diệt thế mới đúng!

- Ầm ầm ầm...

Đúng lúc này, thiên địa trở lên sôi trào, trong nháy mắt mọi thứ đều vô cùng cuồng bạo, gió bão không ngừng hình thành,

Bầu trời bên trên cũng tối đen lại, tinh quang chớp hiện không ngừng, một luồng khí tức viễn cổ tràn ngập khắp không gian.

Hai mắt Vương Hạo sáng lên, hai bên cuối cùng cũng bắt đầu đại chiến, chỉ cần Sở Thánh Hùng bị diệt thì Thần tộc tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, đến lúc đó hắn chỉ cần khích bác một chút, thậm chí không cần hắn gây xích mích, hai bên cũng sẽ khai chiến.

Kể từ đó, điểm tội ác của hắn sẽ không ngừng tăng lên.

- Vốn tưởng rằng phải tốn chút thời gian kích động gây ra cuộc chiến tranh tinh hệ, nhưng ai biết lại tính thiếu một nước cờ, việc này trái lại khiến cho mọi chuyện trở nên càng thêm hoàn mỹ.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, rốt cuộc thì hắn cũng hiểu rõ Tái ông mất ngựa, tưởng hoạ hoá phúc là có ý gì rồi.

Lúc này, Tiểu Bạch cũng nhảy lên vai Vương Hạo, chỉ vào cái cây Hỗn Độn ở phía xa kia.

Vương Hạo khẽ xoa đầu Tiểu Bạch, hỏi:

- Ở đó có cái gì hay sao?

Tiểu Bạch liên tục gật đầu.

- Mộc Đầu nói đó là cây Hỗn Độn, vạn năm mới kết một lần quả, mỗi lần chỉ có ba quả, sau khi ăn vào người ta có thể chuyển hóa chân khí thành chân khí Hỗn Độn, uy lực mạnh hơn bình thường mười mấy lần, nắm giữ cơ hội trùng kích vào Thần Vị cảnh.

Ánh mắt Vương Hạo liền trở lên sáng ngời, hắn dẫn theo Tiểu Bạch lập tức biến mất.

Mộc Đầu quay đầu lại nhìn về phía cây Hỗn Độn, lẩm bẩm nói:

- Cái cây kia bị vô số lôi cầu bao quanh, trăm vạn năm qua không có người nào có thể tới gần để lấy quả, tất cả chuyện này đều tiện nghi cho tên tiểu tử này rồi.

Khi một người một thỏ đi tới trước mặt cây Hỗn Độn thì những lôi cầu bao quanh cây Hỗn Độn cũng tự động tránh ra một con đường, giống như đang nghênh đón khách quý vậy.

Tiểu Bạch kinh ngạc kêu lên:

- Vương Hạo, anh bây giờ thật sự lợi hại rồi!

- Đây cũng là do tôi ở trên hành tinh Tử Vong nên mới có thể làm như vậy, nếu như rời khỏi đây, tôi căn bản không có những đặc quyền đó.

Vương Hạo giải thích một câu, hắn đưa tay ra búng một cái.

Một giây tiếp theo, lôi cầu bao quanh cây Hỗn Độn cũng tự động tản ra, để lộ ra hình dáng vốn có của cây Hỗn Độn.

Chỉ thấy một cái cây màu xanh rất to treo đầy trái cây đỏ rực, nhìn thoáng qua tối thiểu cũng có mấy nghìn quả.

- Má của tôi ơi! Lại có thể có nhiều như vậy!

Mắt Tiểu Bạch lập tức lóe ra ánh sáng màu vàng, ở trên vai Vương Hạo nhảy lên liên tục, giống như rất kích động.

- Chắc hẳn từ xưa cho tới nay không có người nào có thể đến đây lấy quả, cho nên mới có nhiều như vậy.

Mắt Vương Hạo cũng sáng lên, quả thật đây chính là một niềm vui bất ngờ!

- A ô...

Tiểu Bạch kích động ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng sói tru.

- Mày là thỏ, không phải sói!

Vương Hạo gõ đầu Tiểu Bạch một cái, tức giận nói:

- Không nên kích động quá, nhanh tiến lên dọn sạch cái cây này đi!

- Chúng ta phải dọn sạch cái cây này về nhà mới được.

Tiểu Bạch liên tục gật cái đầu nhỏ của mình, sau đó lấy ra một cái xẻng nhỏ, nhảy xuống mặt đất bắt đầu đào gốc cây lên.

Vương Hạo đưa tay hái được một quả của cây Hỗn Độn, mở miệng nuốt vào luôn.

Lúc này, toàn thân hắn trở lên khô nóng, một dòng khí nóng chảy ở bên trong thân thể, giống như muốn phá thể mà ra vậy.

Sắc mặt Vương Hạo đại biến, không kịp do dự nữa, nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống đất bắt đầu vận chuyển Vũ Diệu Thiên Ma Quyết, luyện hoá dòng khí nóng này.

...

Trong tinh không.

Sở Thánh Hùng bị một trăm linh tám vị cường giả Thần Vị cảnh bao vây xung quanh, từng luồng ánh sáng trắng hợp lại thành hình vẽ kỳ lạ, khiến Sở Thánh Hùng không thể động đậy.

Long San San đắc ý cười nói:

- Sở Thánh Hùng, không phải vừa rồi ông rất điên cuồng sao? Tại sao bây giờ không nói chuyện nữa?

Sở Thánh Hùng cả giận nói:

- Các người là những tên hèn hạ, các người lại có thể liên thủ đối phó với lão phu.

Hạ Phong cười lạnh nói:

- Chúng tôi có đê tiện thì cũng chỉ đê tiện đối với Thần tộc các người mà thôi, các người biết rõ Vương Hạo quan trọng đối với chúng tôi tới mức nào, vâyh mà các người còn dám động vào hắn, đây là các người đang khiêu khích ranh giới cuối cùng của chúng tôi.

Đúng vào lúc này, một tiếng nói tràn đầy uy nghiêm vang lên.

- Mau thả Sở Thánh Hùng ra, lẽ nào các người muốn lựa chọn chiến tranh hay sao?

Đám người Hạ Phong, Long San San quay đầu nhìn lại, họ chỉ thấy ba vị tộc trưởng của thần tộc Thiên Minh, thần tộc Thiên Ma, thần tộc Thiên Tiên đều tới...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.