Sở Thánh Hùng bị nhốt ở bên trong Tru Thiên Đại Trận.
Ba vị tộc trưởng thần tộc cùng với cường giả Thần Vị cảnh của Hai cung Tiên, Thiên từ phía xa nhìn nhau.
Hạ Phong lạnh lùng nói:
- Thần tộc đúng là đồng tâm nhất trí, một vị có việc, ba vị khác lập tức chạy tới cứu viện!
Tộc trưởng Thần tộc Thiên Ma, Lý Nhất Ma thản nhiên nói:
- Mau thả Sở Thánh Hùng ra, tôi không muốn nói lần thứ hai đâu.
Long San San châm chọc cười nói:
- Tôi nói các vị này, các vị còn không nhìn thấy rõ tình thế hay sao?
Tộc trưởng Thần tộc Thiên Tiên, Chu Tiên Thành cau mày nói:
- Tuy rằng Tru Thiên Đại Trận lợi hại, nhưng chỉ dựa vào cái này thì các người vẫn không có cách nào đánh bại bốn Thần tộc lớn, nếu quả thật khai chiến, thất bại sẽ chỉ là các người mà thôi.
Trong mắt hạnh của Long San San hiện lên từng tia điên cuồng.
- Chỉ dựa vào Tru Thiên Đại Trận không có cách nào đánh bại bốn Thần tộc lớn thì chúng tôi cũng bảo đảm các người tuyệt đối không thể sống tốt.
Lý Ma Nhất giận dữ nói:
- Lão phu cũng không tin, các người thật không sợ chết, dám cùng bốn Thần tộc lớn chúng tôi cá chết lưới rách.
Tộc trưởng quang minh tộc, tiến lên ngăn cản Lý Nhất Ma.
- Không thể làm loạn!
Chu Tiên Thành cũng tiến lên kéo Lý Nhất Ma khuyên nhủ:
- Không nên kích động những gia hỏa này, bọn họ thật sự có quyết tâm cá chết lưới rách đó.
Sâu bên trong đáy mắt Lý Nhất Ma hiện lên một luồng ánh sáng màu vàng, khẽ hỏi:
- Các người cũng thật sự cho rằng bọn họ sẽ vì tiểu tử Vương Hạo kia mà muốn cá chết lưới rách với chúng ta sao?
- Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng bây giờ ngay cả Tru Thiên Đại Trận bọn họ cũng lấy ra dùng, nên lão phu không thể không tin.
Chu Tiên Thành cảnh giác nhìn xung quanh, hắn thật sự không nghĩ tới tên Vương Hạo kia lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy.
Tuy nhiên, suy nghĩ kỹ lại một chút cũng đúng, nếu như có người dám động đến cái phao cứu mạng cuối cùng của bọn họ, chắc chắn bọn họ cũng sẽ làm như vậy.
Dù sao con thỏ bị ép quá cũng có thể cắn người, huống gì những cường giả đỉnh phong trong tinh vực.
- Lão phu đã nói rồi, không thể động đến đứa cháu ngoại này của tôi, nhưng các người lại không tin, lần này thì phiền toái rồi?
Lâm Minh Kiệt thở dài, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ một chút xem phải làm gì.
Phải biết rằng, người trong thần tộc tuy rằng rất cường đại, nhưng hàng năm bởi vì chuyện thức tỉnh nên bọn họ bị chết rất nhiều người, chuyện này dẫn đến dân số của bọn họ vẫn không có cách nào tăng lên.
Số lượng cao thủ khẳng định không quá nhiều.
Bây giờ Hai cung Thiên, Tiên tùy tiện ra tay cũng có thể lấy ra một trăm linh tám vị cường giả Thần Vị cảnh
Trong đó có ba mươi sáu vị cường giả đỉnh cấp Thần Vị cảnh cấp chín.
Bốn Thần tộc lớn bọn họ tập trung lại một chỗ cũng chỉ có hai mươi vị cao thủ Thần Vị cảnh, cho dù một người của bọn họ có thể đánh lại mười người thì bọn họ cũng không chịu nổi đối phương có quá nhiều người, hai tay khó địch nổi bốn tay!
Cho nên một khi khai chiến, nội tình của bốn Thần tộc lớn bọn họ thật vất vả mới tích góp được có thể sẽ bị móc sạch trong nháy mắt.
Chu Tiên Thành cau mày nói:
- Không nên nói vuốt đuôi, cần gì phải làm thế nào chứ? Lão phu cũng không muốn khai chiến cùng những tên điên kia, để rồi nhìn tộc nhân của mình chết ở trước mặt lão phu.
- Ông mới là nói vuốt đuôi!
Lâm Quang Kiệt trừng mắt nhìn Chu Tiên Thành.
- Lão phu phái cháu gái bảo bối của tôi ra là vì tôi muốn nó đi bảo vệ cháu trai của mình.
Chu Tiên Thành quay đầu lại, không để ý tới Lâm Quang Kiệt nữa.
- Hiện tại Sở Thiên Huyền đã chết, với tính cách của Sở Thánh Hùng thì hắn nhất định sẽ đi báo thù.
Lý Ma Nhất híp hai mắt, khẽ nói:
- Nhưng nói gì thì nói, những chuyện này đều là việc của thần tộc Thiên Thánh, dường như nó không có quan hệ gì với chúng ta thì phải?
Vẻ mặt hai người Lâm Minh Kiệt, Chu Tiên Thành chấn động nhìn Lý Nhất Ma.
Người này nói vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ hắn ám chỉ bọn họ vứt bỏ Sở Thánh Hùng, vứt bỏ Thần tộc Thiên Thánh hay sao?
Lý Nhất Ma tiếp tục nói:
- Sở Thánh Hùng cuồng vọng tự cao tự đại, không coi ba tộc chúng ta ra gì, chúng ta không cần thiết vì hắn mà bù cả tính mạng tộc nhân của mình vào trong đó.
- Chuyện này...
Lâm Minh Kiệt, Chu Tiên Thành có phần do dự, họ cảm giác Lý Nhất Ma nói vậy cũng đúng.
Từ khi Sở Thánh Hùng tiếp quản vị trí tộc trưởng của thần tộc Thiên Thánh, quan hệ ngang hàng của bốn Thần tộc lớn trong nháy mắt đã bị thay đổi.
Sở Thánh Hùng làm chuyện gì cũng thích đè ép bọn họ một chút, bày ra bộ dạng ta của lão đại, khiến cho bọn họ hết sức khó chịu.
Thậm chí hắn còn tệ hại hơn nữa là dám nhúng tay vào chuyện trong tộc bọn họ, khiến cho bọn họ tức giận không thôi.
Thế nhưng Sở Thánh Hùng đã tu luyện luân hồi địa ngục tới đỉnh phong, nên bọn họ chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Khóe miệng Lý Nhất Ma hiện lên một nụ cười lạnh, hắn muốn Sở Thánh Hùng chết hơn bất kỳ mọi người nào khác.
Bởi vì Sở Thánh Hùng ỷ vào việc mình nắm giữ huyết mạch thần tộc Thiên Ma, cho nên hắn ở trong thần tộc Thiên Ma trắng trợn lôi kéo tâm phúc, hắn căn bản không tộc trưởng thần tộc Thiên Ma mình ra gì.
Nếu như bọn họ không thể nhân cơ hội lần này tiêu diệt Sở Thánh Hùng, thì trăm năm sau những tộc trưởng như bọn họ sẽ bị mất hết quyền lực.
Cho nên muốn trách, chỉ có thể trách Sở Thánh Hùng quá cuồng vọng mà thôi.
- Ầm ầm ầm...
Thời điểm mọi người ở đây theo đuổi tâm tư của mình, một tiếng nổ kinh thiên động địa từ trên hành tinh Tử Vong truyền đến.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy một con thỏ nhỏ vô cùng vui vẻ nhổ cái cây Hỗn Độn che trời từ dưới đất lên giống như nhổ củ cà rốt vậy.
Lúc này, phong vân trên bầu trời đều biến sắc, tia chớp loé sáng giống như ngày thế giới diệt vong sắp đến.
Con thỏ kia có thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại nhấc cả một cái cây to lớn như thế, khiến người ta không khỏi nghi ngờ con thỏ này liệu có thể bị đè chết hay không?
Thấy cảnh tượng như vậy, trong nháy mắt tất cả mọi người ở đó đều sôi trào lên.
- Tôi nhìn thấy cái gì vậy? Cái cây kia vậy mà lại cây Hỗn Độn!
- Mẹ nó, trước đây cây đại thụ này bị lôi điện bao vây, tôi tưởng nó là cây bình thường, không nghĩ tới nó lại là cây Hỗn Độn.
- Loại bảo bối này ở trước mắt mà chúng ta lại không phát hiện, thực sự là tính sai mà!
- Biết thì lại như thế nào? Những lôi cầu kia rất khủng khiếp, không có tu vi Vũ Thánh căn bản không thể chống đỡ được.
- Cũng đúng, trên căn bản Vũ Thánh sẽ không đi tới hành tinh Tử Vong, còn dựa vào Vũ Đế căn bản là không chiếm được cây Hỗn Độn.
- Nếu như lão phu có thể ăn một quả Hỗn Độn thì chiến lực tuyệt đối có thể tăng lên gấp mấy lần.
- Đâu chỉ như vậy! Nghe nói chân khí Hỗn Độn còn có thể chống đỡ được một số thần thông nữa.
- Bây giờ có nói gì cũng đã muộn, cây Hỗn Độn đã bị một con thỏ nhổ tận gốc rồi.
- Thỏ nhà ai vậy? Tại sao lại dũng mãnh như vậy?
- Là thỏ do Vương Hạo nuôi đó, con thỏ này dũng mãnh như vậy có thể hù chết người.
- Xem ra chúng ta chỉ có thể mua từ Vương Hạo rồi...
- Nghe nói tiểu tử Vương Hạo này là một tên gian thương đó, mua của hắn có thể bị hắn hại chết hay không.
- Không thể nào? Dù sao tiểu tử này cũng là chúa cứu thế, hắn không cần thiết phải hãm hại chúng ta như vậy chứ?
-...
Lúc này, Tiểu Bạch dùng một tay giơ cây Hỗn Độn lên, còn một tay khác vung về phía Vương Hạo, một viên thủy tinh cầu từ trong thân thể Vương Hạo đang tu luyện bay ra.
Đồng thời, một cái lỗ đen tối tăm cực kỳ khổng lồ cũng xuất hiện, thấy vậy vẻ mặt Tiểu Bạch hài lòng khiêng cây Hỗn Độn vào trong.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đây đều yên lặng.
Đời này bọn họ chưa từng thấy qua con thỏ lợi hại như vậy.
Hạ Phong không nhịn được cảm thán một tiếng.
- Không hổ danh là thỏ gián điệp do lão tổ tông chuyên môn lưu lại, thật sự là quá dũng mãnh mà.
Hoa Dung Nguyệt lôi kéo Hạ Phong, khẽ hỏi:
- Cung chủ, hiện tại cây Hỗn Độn đã rơi vào trong tay thỏ gián điệp, chúng ta có cần tiếp xúc với nó một chút nó hay không.
Thần sắc Hạ Phong không đổi khẽ gật đầu.
- Cô đi an bài đi!
- Vâng!
Hoa Dung Nguyệt nhận lệnh lui xuống....