Thiên Phật Tinh.
Chín trăm vị phật đang ở dưới sự hướng dẫn của Thái Hư niệm Phật Âm vô thượng, có vô số đạo phù văn màu vàng bay đầy thiên địa, bao vây xung quanh Vương Hạo chật như nêm cối.
- Những người này vẫn thật đáng yêu, vậy trêu chọc một chút bọn họ càng thích hơn.
Khóe miệng Vương Hạo hơi nhếch lên, sau đó vẻ mặt đau khổ ngồi xếp bằng ở không trung, giống như thật sự bị Phật Âm tẩy não vậy.
Nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, Thái Hư, Diệu Khổ, còn có chín trăm vị phật đều mừng rỡ, ác ma này cuối cùng đã không chống nổi nữa, Phật Âm vô thượng tẩy não của bọn họ đã có tác dụng.
Trong nháy mắt tâm tình của các phật tăng vọt, tất cả đều ra sức niệm Phật Âm, trong đầu càng không nhịn được hiện lên cảnh tượng Vương Hạo vì phật môn chiến đấu, đại sát bốn phương, bọn họ lại ngồi mát ăn bát vàng.
Đồng thời, vị phật bị thần thông của Vương Hạo phong tỏa, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, cảm giác mình cuối cùng đã đi ra mùa đông giá rét, tới mùa xuân ấm áp.
Các hòa thượng xung quanh đều thấy hai mắt nóng rực, điên cuồng thay cho đám người Thái Hư.
- Ác ma này không được rồi, Phật Chủ nỗ lực lên!
- Phật Chủ nỗ lực lên, Chí Tôn nỗ lực lên, các phật nỗ lực lên, tiêu diệt ác ma này.
- Tinh lọc hắn, khiến cho hắn quy theo phật ta.
- Khiến cho hắn chiến đấu vì phật môn ta, bắt hắn chuộc tội nghiệt đã phạm phải.
- Có Phật Chủ, Chí Tôn, chín trăm vị phật đồng loạt ra tay, người này nhất định sẽ vào phật môn ta.
- Người này cũng là một nhân vật lớn, tự nhiên lại có thể khiến cho Phật Chủ, Chí Tôn, chín trăm các phật đồng loạt ra tay.
- Đây tuyệt đối là sự kiện trọng đại lại tiến vào sách sử của phật môn.
- Đáng tiếc cho dù lợi hại hơn nữa, cuối cùng vẫn không thoát khỏi phật ta.
- ...
Nhưng theo thời gian trôi qua, thân thể của Vương Hạo càng lúc càng mạnh, ngay cả tu vi cũng lại đột phá thêm một cấp, đạt tới Vũ Tôn cấp bốn.
Trái lại vị phật kia bị thần thông của Vương Hạo phong tỏa, lại trở thành da bọc xương, toàn thân từ trên xuống dưới lộ ra khí tức vô cùng yếu ớt, dường như lập tức sẽ chết mất vậy.
Nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, tất cả hòa thượng ở đó hoàn toàn khiếp sợ tới mức ngây người.
- Đùa kiểu gì vậy, một vị phật thật sự bị tước đoạt sạch sẽ.
- Nhưng ta cảm thấy không hiểu nổi, một vị phật mới khiến cho Đường Tam Tạng đột phá một cấp nhỏ, đây là cái gì quỷ?
- Nói nhảm, nếu như Đường Tam Tạng không có bản lĩnh, hắn làm sao có khả năng khiến cho Phật Chủ, Chí Tôn, chín trăm các phật đồng loạt ra tay?
- Nhưng cái này cũng quá kinh khủng đi? Một tiểu tử Vũ Tôn cấp bốn, năng lượng trong cơ thể không ngờ lại có thể sánh ngang với phật!
- Cho dù không muốn tin tưởng, nhưng tận mắt nhìn thấy chính là sự thực.
- ...
So với các hòa thượng đang giật mình, các phật môn lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Bọn họ thật sự không hiểu nổi, Đường Tam Tạng này mắt thấy sắp không được, nhưng vì cái gì hắn vẫn có thể kiên trì cướp đoạt sạch một phật?
Vẻ mặt Diệu Khổ vỡ mộng nói:
- Tại sao có thể như vậy được? Hắn không phải sắp bị tẩy não rồi sao? Vì sao vẫn có thể kiên trì hơn nửa canh giờ?
Thái Hư nhíu mày nói:
- Chắc là lực ý chí của người này kiên định, cho nên mới kiên trì được thời gian dài như vậy.
Diệu Khổ không nhịn được hỏi:
- Vậy chúng ta nên làm cái gì đây?
Thái Hư im lặng, cho dù hắn rất muốn tẩy não Vương Hạo, sau đó thu vào phật môn. Nhưng trong lòng hắn thật sự không nắm chắc, yêu nghiệt này rốt cuộc có thể bị khống chế hay không.
Nếu như chẳng may không khống chế được, vậy vũ trụ Thiên Phật bọn họ không phải sẽ lại càng thêm đại loạn sao?
Nếu như không thu, hắn lại cảm giác vô cùng đáng tiếc, dù sao loại yêu nghiệt này thật sự hiếm thấy trên đời, hàng trăm triệu năm cũng không nhất định có thể xuất hiện một kẻ.
Vương Hạo liếc mắt nhìn Thái Hư, sau đó lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Nếu đám lừa ngốc các người không để cho tôi có đường sống, vậy tôi có chết cũng phải kéo mấy kẻ làm đệm lưng...
Diệu Khổ mừng rỡ.
- Mọi người tăng thêm sức lực, người này thật sự không được rồi.
Thái Hư chắp hai tay lại trước ngực nói:
- A di đà phật, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, thân là phật lại phải có tấm lòng hy sinh vì nghĩa.
Chín trăm vị phật cùng chắp hai tay lại trước ngực nói:
- Ngã phật từ bi, chúng ta tất nhiên vào địa ngục này.
Vương Hạo bĩu môi, cảm thấy lão hòa thượng Thái Hư này thật sự quá dối trá, lại dám sử dụng danh ngôn danh nhân của hắn tới lừa dối người khác.
Tuy nhiên, cách làm của lão hòa thượng này ngược lại rất hợp ý của hắn, có thể khiến cho hắn tiếp tục cướp đoạt vài con lừa ngốc.
Nghĩ tới đây, Vương Hạo nhìn tới trên người của Diệu Khổ.
Thiên phú và những phương diện năng lực khác của những vị phật này không tệ, mạnh hơn người bình thường không chỉ gấp ngàn vạn lần.
Nhưng so với Chí Tôn, vậy hoàn toàn không ở trên cùng một cấp bậc.
Hơn nữa, Diệu Khổ này bị thương còn chưa khỏe, lúc này không ra tay, còn đợi tới khi nào nữa.
- Lực của mặt trời, cướp đoạt!
Hai mắt Vương Hạo chợt vừa mở ra, hắn bấm ra một đạo chỉ quyết nhẹ nhàng điểm một cái về phía Diệu Khổ.
- Hắn tại sao còn có thể tiếp tục cướp đoạt?
Diệu Khổ trợn tròn hai mắt, trong lòng có cảm giác bi ai nói không nên lời.
Nếu như sớm biết rằng yêu nghiệt Vương Hạo này khó giải quyết như vậy, trước đây nói thế nào hắn cũng sẽ không bắt Vương Hạo trở lại, hiện tại hắn quả thực chính là tự chui đầu vào rọ!
- Người này là đang giả vờ, Phật Âm đối với hắn căn bản không có tác dụng!
Sắc mặt của Thái Hư biến đổi, trong lòng càng không thể bình tĩnh được nữa.
Tất cả chín trăm vị phật ở đó đều cảm giác phía sau lưng chợt ớn lạnh, có kích động muốn nhanh chân bỏ chạy.
Bảo bọn họ vào địa ngục thì có thể, nhưng vào địa ngục như vậy lại không có chút ý nghĩa nào, ai lại nguyện ý chứ?
- Thái!
Thái Hư hét lớn một tiếng, toàn thân bạo phát ra một đạo hào quang bảy màu, trực tiếp xua tan bóng người màu vàng phía sau Diệu Khổ.
Diệu Khổ thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm nhận sâu sắc được tình yêu của Phật Chủ đối với hắn.
Chín trăm vị phật khác cũng vui mừng quá đỗi, Phật Chủ rốt cuộc tìm được cách kìm chế thần thông Vương Hạo, vậy bọn họ không cần lo lắng bị tước đoạt nữa.
Vương Hạo mất hứng, hắn chơi đang vui, kết quả lão lừa ngốc này lại tới quấy rối, thật sự quá khinh người.
Thái Hư chắp hai tay lại trước ngực nói:
- Thí chủ không nên làm chuyện chống lại vô nghĩa nữa, lão nạp mặc dù không cách nào phá phòng ngự của thí chủ, nhưng đã có thủ đoạn kìm chế thí chủ.
- Cắt!
Vương Hạo bĩu môi.
- Nói còn êm tai hơn cả hát, thủ đoạn của tôi rất nhiều, ông có thể kìm chế được bao nhiêu?
Vừa dứt lời, Vương Hạo trực tiếp biến mất.
- Làm sao có thể như vậy được!
Tất cả hòa thượng ở đó trợn tròn hai mắt, thật sự không muốn tin tưởng vào cảnh tượng trước mắt.
Một người sống ở trước mặt Phật Chủ, Chí Tôn và chín trăm vị phật lại chạy thoát, điều này xác định không phải là đang nói đùa chứ?
- A...
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mọi người vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Hạo một tay vỗ vào trên đầu phật Phổ Độ, đồng thời lấy tốc độ cực nhanh cướp đoạt tất cả mọi thứ của vị phật tử này.
- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ phế bỏ phật tử, thu được một lần cơ hội thăng cấp siêu cấp.
- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ cướp đoạt tất cả thọ nguyên của phật tử, thu được 50 vạn điểm vũ trụ.
- A, ngại quá, dùng sức quá nhiều rồi!
Vương Hạo vội vàng buông ra Phổ Độ ra, có chút áy náy mỉm cười.
Phổ Độ trực tiếp ngã xuống đất, lại không có đứng lên được nữa.
- Làm càn!
Thái Hư nổi giận gầm lên một tiếng, phi thân lên giơ tay đánh ra một chưởng về phía Vương Hạo.
- Ha ha, lão hòa thượng, tôi lại thích ông nhìn tôi không thuận mắt, lại không làm gì được tôi... Ha ha...
Vương Hạo cười lớn một tiếng, lập tức biến mất...