Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 281: Chương 281: Ai có thể làm khó dễ được ta?




- Đại tư lệnh?

Khi đám người vây xem nghe được lời Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nói, tất cả đều kinh ngạc kêu lên.

Bọn họ thật sự không nghĩ tới lại có thể gặp được loại nhân vật trong truyền thuyết này.

Nhưng khiến cho quần chúng vây xem cảm thấy có chút không hiểu chính là vì sao vị đại tư lệnh này hình như rất có ý kiến đối với Vương Hạo, ánh mắt kia hình như hận không thể ngay lập tức tiêu diệt Vương Hạo vậy?

- Lão bất tử, loại phế vật này lại có thể khiến cho ngươi tự mình xuất động sao?

Vương Hạo một cước đá bay Lý Vân Dương đến trước mặt Quán Tân Hùng.

- Lão bất tử?

Quần chúng vây xem sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn ra, sau đó tất cả đều lui về phía sau, tuy rằng bọn họ không biết Vương Hạo và Quán Tân Hùng có quan hệ như thế nào, nhưng xưng hô này đã nói rõ tất cả, quan hệ của bọn họ tuyệt đối không tốt.

- Vương Hạo, ngươi thật quá đáng, đừng quên ngươi là cấp dưới của ta.

Sắc mặt Quán Tân Hùng thâm trầm, bàn tay vươn trút một dòng chân khí cho Lý Vân Dương, khiến cho thương thế của Lý Vân Dương được khống chế.

- Cắt!

Vương Hạo cho Quán Tân Hùng một ngón giữa.

- Lão bất tử, ngươi chỉ cho lão tử một danh hiệu nguyên soái, đã muốn lão tử bán mạng cho ngươi rồi sao, ngươi nằm mơ chưa tỉnh sao?

- Nói như vậy, ngươi không nghe theo sự điều động của bản tư lệnh sao?

Hai mắt của Quán Tân Hùng chớp hiện một tia sát khí, hắn thật sự muốn giết chết Vương Hạo.

Ban đầu, hắn cho rằng Vương Hạo chủ động giao ra cơ giáp là muốn quan hệ của hai bên hòa hoãn, nhưng từ thái độ của Vương Hạo bây giờ có thể thấy, tiểu tử này hoàn toàn chính là vì vị trí nguyên soái, căn bản không muốn quen chuyện đã qua.

Mà lấy thiên phú và cá tính của Vương Hạo, nếu như chờ hắn trưởng thành lên, Quân bộ này đã có thể có phiền toái lớn.

- Ha ha...

Vương Hạo cười ha hả:

- Lão tử cho dù nhận mệnh lệnh của ngươi, nhưng ngươi dám ra lệnh cho ta sao?

Quán Tân Hùng nổi giận.

- Vương Hạo, đừng tưởng rằng mình là cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, phó hội trưởng Dược Tề Công Hội thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm đâu, có một số việc một khi đã làm qua, không ai có thể bảo vệ được ngươi.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều kêu lên ầm ĩ.

- Đậu má nó, lỗ tai ta có phải có vấn đề hay không?

- Không sai, đại tư lệnh nói hắn là cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, phó hội trưởng của Dược Tề Công Hội.

- Trời ạ, thảo nào trên phi thuyền lại có dấu hiệu của ba thế lực lớn, hóa ra hắn có thân phận khủng khiếp như vậy.

- Ta rốt cuộc đã biết vì sao hắn lại gọi đại tư lệnh là lão bất tử, hóa ra là phía sau lưng hắn có hai thế lực lớn làm chỗ dựa cho hắn.

- Vương Hạo nói rất đúng, có hai thân phận này, cho dù là đại tư lệnh cũng không có cách nào ra mệnh lệnh cho hắn.

- Nói thừa, nếu như ra lệnh, vậy có nghĩa là Quân bộ mạnh hơn công ty Thiên Hỏa, mạnh hơn Dược Tề Công Hội.

- Mà làm một trong năm thế lực lớn của Liên Bang Tinh Tế, làm sao có thể tha thứ cho loại chuyện này tồn tại được, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ khai chiến.

- Đây là khai chiến vì danh dự, Quân bộ căn bản không chịu nổi đâu.

- So sánh với những điều này, ta càng muốn biết Vương Hạo này rốt cuộc có thân phận gì?

- Ta cũng muốn biết, rốt cuộc hắn là dạng thân phận gì, mới có thể trở thành nguyên soái của Quân bộ, cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, còn là trở thành Phó hội trưởng của Dược Tề Công Hội?

-...

Vương Hạo cười lạnh một tiếng.

- Trước thì như thế nào, ai có thể làm khó dễ được ta?

Quán Tân Hùng hận không thể trực tiếp hạ lệnh hủy bỏ thân phận nguyên soái của Vương Hạo, nhưng vừa nghĩ tới kỹ thuật khống chế cảm ứng não từ xa, hắn chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống.

Hơn nữa cho dù không có kỹ thuật khống chế cảm ứng não từ xa, hắn cũng không dám tùy ý cho huỷ bỏ thân phận nguyên soái của Vương Hạo.

Bởi vì cho dù hắn muốn, thế lực khắp nơi cũng sẽ không cho phép hắn huỷ bỏ, giống như Vương Thiên Dật năm đó vậy, người phía sau Vũ Thánh ủng hộ quá nhiều, Quân bộ bọn họ căn bản không chống đỡ nổi.

- Hừ! Vương Hạo, ngươi cứ lấy danh hiệu một nguyên soái chậm rãi chơi đi!

Quán Tân Hùng hừ lạnh một tiếng, nhấc Lý Vân Dương lên, phi thân bay về chiến hạm khổng lồ phía trên bầu trời.

Nói thật, hắn cũng không hối hận vì để cho Vương Hạo lên làm nguyên soái, dù sao sử dụng một danh hiệu nguyên soái đổi lấy kỹ thuật khống chế cảm ứng não từ xa, nhìn thế nào trong cuộc mua bán này Quân bộ bọn họ đều được lời.

Tối đa chính là miệng của Vương Hạo tiểu tử này thật sự quá độc, khiến người ta muốn chém chết tên khốn kiếp này.

Chỉ có điều, vì suy nghĩ tới đại cục, hắn cũng lại nhịn việc này xuống, dù sao tính toán quá nhiều với một tiểu hài tử, thật sự có mất thân phận.

- Cắt, ngươi tưởng lão tử không chơi nổi sao?

Vương Hạo bĩu môi, chờ hắn bắt đầu bán quân hàm, lại khiến cho lão già kia nhức đầu.

Đồng thời, hắn cũng đang suy ngẫm, bán quân hàm như vậy, chắc hẳn là thuộc về thu hối lộ, thế nào cũng được tính là hàng ngũ tham quan! Chút điểm tội ác sẽ phải sẽ rất nhiều hay không?

- Lão đại, Phan Giai Di chạy rồi?

Tiền Vạn Dương nhắc nhở.

Vương Hạo nhìn quanh một vòng, kết quả thật sự không có tìm được vị muội muội da trắng chân lớn mặt đẹp kia.

- Lão đại, ta vừa rồi chú ý thấy, vị Phan Giai Di này cầm theo thẻ của truyền thông Trục Mộng bài tử, chắc là phóng viên của công ty Trục Mộng.

Trần Diệu vội vàng nói.

- Nàng ở truyền thông Trục Mộng sao?

Vương Hạo có phần sững sờ, Phan Giai Di này không phải học sinh của viện số 11 sao?

Tiền Vạn Dương giải thích:

- Lão đại, không phải tất cả mọi người đều là một thiên tài siêu cấp giống như lão đại, có thể tiến vào chủ viện của đại học Thiên Bắc bồi dưỡng, nếu như bọn họ không thể vào chủ viện, như vậy cũng có nghĩa là cuộc sống sinh viên của bọn họ đã kết thúc.

Vương Hạo gãi cằm.

- Như vậy cũng có nghĩa là ta trở thành học bá trong truyền thuyết sao?

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lộ ra vẻ mặt nghiêm túc tán thành, nếu như Vương Hạo cũng không tính là học bá, như vậy trên thế giới sẽ không có học bá nữa.

Vương Hạo thoả mãn gật đầu, sau đó búng ngón tay đánh tróc một cái.

- Đi, chúng ta đi tới truyền thông Trục Mộng!

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu vội vàng đuổi theo.

Tiền Vạn Dương cười híp mắt hỏi:

- Lão đại, ngươi có ý với Phan Giai Di này sao?

Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Có ý thì không, chỉ có điều ngực thật sự quá lớn!

Hai vị Tiền Vạn Dương, Trần Diệu liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả hai lộ ra vẻ mặt bội phục nhìn Vương Hạo.

- Lão đại, ý chí tốt!

- Quá khen!

Vương Hạo cười híp mắt gật đầu.

- Lão đại thích loại nữ nhân thế nào?

Tiền Vạn Dương đỏ mắt mong chờ hỏi, hắn theo Vương Hạo một thời gian dài như vậy, cũng nhận được rất nhiều lợi ích.

Nhưng chuyện tán muội tử này, hắn thật sự không dám, hắn sợ mình tán phải loại muội tử Vương Hạo thích, đến lúc đó lão đại này còn không bẫy chết hắn sao?

Vương Hạo suy nghĩ một chút nói:

- Ta thích loại yêu tinh liếc mắt lần đầu có vẻ thanh thuần, nhìn lần thứ hai lại lẳng lơ, nhìn lần thứ ba thì câu hồn người.

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu càng lộ ra vẻ mặt bội phục, lão đại đúng là lão đại, nhìn ba lần lại có thể xác định được muội tử là nên tán hay không nên tán, hiệu suất thực sự quá cao đi!

Quần chúng vây xem xung quanh nhìn ba người rời đi, trong đầu vẫn chưa hiểu nổi.

Bọn họ thật sự không ngờ được, lai lịch của thiếu niên này sẽ kinh khủng đến mức như vậy.

Nhất là Vương Hạo này có thiên phú khủng khiếp, càng khiến tất cả mọi người chấn động kinh ngạc, tất cả bọn họ đều cảm giác được một thời đại mới đã bắt đầu được mở màn.

Nghĩ tới đây, mọi người quay đầu nhìn về phía chiếc phi thuyền hiệu Quang Long dừng sát ở trên đường phố, lần này không còn có người nào lại dám cười nhạo nữa.

Mà cảnh sát muốn điều tra Vương Hạo đã sợ tới đứng ngây ra tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.