Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 280: Chương 280: Hai lần tổn thương.




Nhìn Lý Vân Dương thể hiện một đường kiếm khí thế lớn mạnh, đám người đứng xem không liên quan lập tức sôi nổi.

- Chiêu này không sai, là kiếm quyết chiêu bài của Tổng Thống thế hệ thứ nhất, Thương Long Kiếm Tiếu!

- Không phải chỉ có người tu luyện Thiên Địa Thăng Long Quyết mới có thể sử dụng Thương Long Kiếm Tiếu hay sao?

- Chẳng lẽ thiếu niên này đã tu luyện Thiên Địa Thăng Long Quyết?

- Lợi hại! Không ngờ có thể tu luyện Thiên Địa Thăng Long Quyết, vậy thì xem ra, Nguyên soái thiếu niên tên Vương Hạo phải thiệt thòi to rồi.

- Chắc chắn rồi, Thiên Địa Thăng Long Quyết là công pháp tu luyện của Tổng Thống thế hệ thứ nhất, mang danh là công pháp mạnh nhất nhân loại.

- Có được Thiên Nhân Hợp Nhất, cộng thêm Thiên Địa Thăng Long Quyết, cho dù Vương Hạo đã lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất cũng phải thất bại.

- Thật đáng tiếc, ban đầu tưởng rằng sẽ xuất hiện song hùng tranh bá trong một thời đại, nhưng cuối cùng vẫn là trời sinh Chu Du, vì sao còn sinh Gia Các Lượng.

- ...

Vương Hạo nhìn kiếm quang đang bay thẳng tới, hai mắt hắn sáng như điện, ngay lập tức nhấc thanh kiếm lớn trong tay lên, thân thể như du long quét tới phía trước, gần như là đồng thời, bóng dáng của hai người ở giữa không trung cang cang chạm vào nhau. Trong tích tắc, hai đường kiếm quang thoát ẩn thoát hiện lóe lên. Kiếm của Vương Hạo giống như cuồng phong mưa bão, vô cùng cuồng dã, còn kiếm của Lý Vân Dương dịu dàng giống như nước chảy dưới trăng, cuồn cuộn như ngân hà tuôn chảy.

- Keng! Keng!

Tiếng giao phong giữa binh khí bằng sắt vang lên chói tai, hai đường kiếm quang giống như song long hí cầu hung hăng đánh nhau trên cửu thiên ngân hà, hàng loạt hỏa tinh bạo phát ra, cuồng phong đáng sợ làm cho mọi thứ xung quanh đều bay lên. Đám người vây xem không liên quan ùn ùn lui ra sau, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm hai bóng người xen kẽ lướt qua, muốn nhìn xem ai mới là nhân vật chính của thời đại này.

- A, tiểu tử Vương Hạo càng ngày càng biến thái!

Phan Giai Di lại hít một hơi lạnh, hai tay không khỏi tự chủ hơi run lên, vũ khí đó phát huy ra chiêu kiếm vô cùng cường đại, thật sự nàng không thể tưởng tượng được là một thiếu niên mười bảy tuổi sử dụng.

- Không được, ta phải nhanh chóng rời khỏi mới được, bằng không chờ tên đại háo sắc này phản ứng lại sẽ chạy không thoát.

Phan Giai Di nhanh chóng lui ra sau rời khỏi.

- Keng…

Một tiếng đánh nhau vang lên, hai bóng người nhanh chóng lui ra. Vương Hạo khẽ nhếch khóe môi, hơi thở vô cùng bình ổn.

- Lý Vân Dương ngươi thật sự yếu đến đáng thương!

Lý Vân Dương tỏ vẻ vô cùng nghiêm trọng, cánh tay bắt đầu run dữ dội, trong nháy mắt vừa chiến đấu với Vương Hạo, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được rốt cuộc Vương Hạo biến thái thế nào. Thậm chí hắn nghi ngờ, Vương Hạo hiện tại cũng có lực chiến đấu với Vũ Vương. Nhìn thấy bộ dáng của hai người sau khi chiến đấu, đám người vây xem không liên quan lập tức sôi nổi.

- Có nhầm lẫn không đây, Lý Vân Dương đó lại rơi vào hạ phong.

- Thiên Địa Thăng Long Quyết cộng thêm Thiên Nhân Hợp Nhất lại không đánh thắng Vương Hạo.

- Người này có thể ở tuổi mười bảy, mười tám tuổi trở thành Nguyên soái Quân bộ, tuyệt đối không phải dựa vào quan hệ.

- Nói nhảm, chức vụ của Quân bộ là dựa vào quan hệ có được, nhưng nếu không có thực lực như vậy cũng vô dụng.

- Các ngươi nhìn Vương Hạo vô cùng bình thản, nhưng Lý Vân Dương hai tay run rẩy, đây hoàn toàn chính là thực lực chèn ép!

- Mặc kệ kết quả chiến đấu của hai người này thế nào, bọn họ đều là biến thái, yêu nghiệt.

- Lời này không sai, tuổi mười bảy, mười tám lại lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất, thật sự không để người ta sống rồi!

- ...

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cho Lý Vân Dương một ánh mắt đồng tình, cho dù tiểu tử này chịu đả kích vì bị tổn hại hậu môn, đã lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhân, nhưng vẫn chưa bằng trình độ biến thái khủng khiếp của Vương Hạo. Hơn nữa với tính cách xưa nay không có phép tắc, và trình độ xấu xa trêu chết người không đền mạng của Vương Hạo, tiếp theo Lý Vân Dương rất có khả năng sẽ chịu tổn thương lần hai.

Đột nhiên, trên trán Lý Vân Dương chảy ra từng dòng mồ hôi, đôi mắt trợn tròn, kiếm lớn trong tay hắn rơi thẳng xuống đất, trong cơ thể giống như có biển ác ma cuộn trào.

Vương Hạo có chút bất ngờ nhìn Lý Vân Dương, vừa rồi lúc hắn chiến đấu đã sử dụng Thiên Bá Kình, nhưng vì sao thời gian dài như vậy mới phát tác? Đồng thời hắn cũng không cảm nhậndj chân khí để lại trong cơ thể của Lý Vân Dương, càng không thể nào kích nổ nó.

- Thiên Địa Thăng Long Quyết?

Vương Hạo lẩm bẩm một tiếng, cảm thấy công pháp này tuy không có lợi hại như Võ Diệu Thiên Ma Quyết của hắn, nhưng cũng có điểm đặc biệt của nó.

- Vương Hạo, không ngờ ngươi lại đánh lén!

Lý Vân Dương thở mạnh một hơi, ánh mặt lạnh lùng nhìn Vương Hạo, nếu không phải đã tu luyện Thiên Địa Thăng Long Quyết, vừa rồi rất có khả năng hắn đã bị luồng chân khí đó kích nổ rồi.

- Đần độn!

Vương Hạo bĩu môi, ánh mắt khinh thường nhìn Lý Vân Dương. Trong chiến đấu còn có cách nói đánh lén hay không sao? Chỉ có hai kết quả là chiến thắng và thất bại thôi có được hay không.

Vẻ mặt Lý Vân Dương lạnh lùng đáng sợ, cầm thanh kiếm lớn lên, kiếm quang chói mắt lần nữa lóe lên, lực tấn công cực lớn giống như xé rách không khí, đánh đến chỗ Vương Hạo.

- U u!

Âm thanh huýt sáo chói tai tràn khắp con phố, đồng thời con phố cũng bị đường kiếm quang này bao trùm lại. Khóe miệng của Vương Hạo hơi nhếch lên một nụ cười, dáng vẻ dịu dàng quét thẳng tới, kiếm khổng lồ trong tay giống như sao chổi đụng địa cầu, kèm theo khí thế khủng khiếp.

Tiếp theo, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc, kiếm khí của Vương Hạo với khí thế phá hủy xé tan kiếm khí của Lý Vân Dương, rơi mạnh lên tinh hoàn của Lý Vân Dương.

- Phụt!

Lập tức, máu tươi bắn ra tung tóe, Lý Vân Dương trợn tròn hai mắt, vẻ mặt đầy đau khổ, thân thể lắc lư, ngã mạnh xuống đất. Sau đó hắn lăn lộn vài vòng trên mặt đất, vẫn không biết sống chết.

- Đinh đinh, chúc mừng ký chủ đã tuyệt hậu của người khác, giành được một điểm tội ác.

- Chỉ có một điểm, đúng là kẻ vô dụng!

Vương Hạo bĩu môi, vô cùng không hài lòng.

Nhìn thấy cảnh này, đám người vây xem không liên quan đều yên lặng. Cảnh này nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng vừa rồi hai người còn chiến đấu vài chiêu với nhau, nhưng hiện tại không ngờ trong nháy mắt Vương Hạo đã đánh bại Lý Vân Dương, càng đánh nát tinh hoàn của Lý Vân Dương. Cứ như vậy mà thất bại, hoàn toàn thất bại như vậy. Trong đầu Lý Vân Dương lóe qua ý nghĩ không cam tâm, hắn mong muốn đứng dậy biết bao để cầm kiếm khổng lồ tiếp tục chiến đấu với Vương Hạo, nhưng thể chất và tinh thần chịu sỉ nhục, khiến hắn cảm thấy rất mệt, rất mệt…

Một lúc sau, đám người vây xem không liên quan ùn ùn bừng tỉnh lại.

- Bộ pháp Vương Hạo vừa sử dụng dường như là Hồn Nhiên Thiên Thành?

- Còn chiêu kiếm kia cũng dường như là Hồn Nhiên Thiên Thành.

- Vừa rồi chỉ chú ý hai người đại chiến, cũng không chú ý đến chiêu thức bọn họ đã sử dụng.

- Khó trách có thể một chiêu đánh bại Lý Vân Dương, thì ra Vương Hạo biết nhiều chiêu võ đạt tới Hồn Nhiên Thiên Thành như vậy.

- Khó trách hắn có thể trở thành nguyên soái của Quân bộ, với thiên chức như vậy, thật sự hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm Nguyên soái.

- Ta cũng không quan tâm Vương Hạo có phải Nguyên soái hay không, mà đang nghĩ, vì sao vừa rồi Vương Hạo và Lý Vân Dương chiến đấu với nhau lại sử dụng nhiều chiêu như thế?

- Có lẽ là nể mặt Lý Vân Dương chăng?

- Cũng đúng, dù sao Vương Hạo là nguyên soái, Lý Vân Dương chẳng là gì cả.

- ...

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn tròn mắt, cái gì mà nể mặt Lý Vân Dương, đây đơn thuần là Vương Hạo không muốn lập tức kết thúc, muốn chơi lâu một chút mà thôi. Chẳng qua Lý Vân Dương bị tổn thương lần thứ hai cũng quá thảm rồi, không chỉ hậu môn bị thương, ngay cả tinh hoàn cũng bị thương, sợ là cho dù điều trị xong, hài tử này căn bản cũng xem như tàn phế rồi.

Ngay lúc này, đột nhiên một âm thanh vô cùng trầm lắng và lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu của mọi người.

- Vương Hạo, ngươi quá đáng rồi đấy!

Mọi người nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên không trung xuất hiện một chiến hạm khổng lồ, phía trên còn in một nhãn hiệu của Quân bộ rất to. Đồng thời, một lão già với vẻ mặt buồn bực đang từ trên không trung chầm chậm rơi xuống.

- Đại tư lệnh của Quân bộ?

Đồng tử của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu co lại, kinh ngạc hô lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.