Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 279: Chương 279: Hai chữ.




- Chúng ta cũng thật có duyên!

Vương Hạo đến trước mặt Phan Giai Di, khẽ cười nói.

- Vương Hạo, rốt cục ngươi muốn gì?

Phan Giai Di tỏ vẻ cảnh giác nhìn Vương Hạo, đồng thời trong lòng cũng vô cùng buồn bực, nàng thật sự không hiểu, Liên Bang Tinh Tế lớn như thế, làm sao nàng cứ phải chạm mặt với gã lưu manh thối tha này.

Vương Hạo khẽ nhếch môi.

- Lần trước nàng đã cắn ta một cái, nàng nói xem nên làm thế nào?

- Thật là một nam nhân nhỏ mọn, nhiều lắm ta cho ngươi cắn một cái thôi.

Phan Giai Di tức giận đưa ra cánh tay thon dài, lần này có nhiều người xung quanh đang nhìn, nàng cũng không sợ Vương Hạo kéo nàng vào trong căn phòng nhỏ.

Vương Hạo giương mày.

- Ta luôn xem một chữ cắn là hai chữ, nàng nói nên làm thế nào?

- Hai chữ?

Phan Giai Di sững sốt tại chỗ, hoàn toàn không hiểu sau khi tách chữ cắn ra, hai chữ đó có nghĩa là gì?

Vương Hạo tỏ vẻ bất ngờ, không ngờ cô nàng này lại không biết? Chẳng lẽ đây chính là ngực to không não như trong truyền thuyết?

- Khụ khụ…

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lập tức bị sặc, lão đại này nói khởi động là khỏi động, thật khiến người ta không kịp trở tay!

Ánh mắt của phóng viên, đội chó săn ở xung quanh lập tức sáng lên, máy ảnh trong tay tách tách tách chụp hình, quay Vương Hạo, đồng thời trong lòng càng kích động không chịu nổi, bọn họ cảm thấy đây tuyệt đối là tin tức đầu bảng của ngày mai. Thậm chí bọn họ đã nghĩ xong tiêu đề, thiếu niên nguyên soái biến thân thành lưu manh vô sỉ, ở trên phố trêu chọc phóng viên mỹ nữ ngây thơ.

- Chụp cái gì mà chụp!

Tiền Vạn Dương lên trước trách cứ nói:

- Tất cả đều không muốn sống nữa có phải không?

Nghe tiếng, tất cả đội chó săn, phóng viên giật mình, sau đó bọn họ vội vàng xóa hết toàn bộ hình ảnh vừa mới chụp được. Đề tài này thật sự rất nóng, cũng vô cùng thu hút người xem, nhưng dù sao đây cũng là nguyên soái của Quân bộ, đội chó săn bọn họ làm sao có thể viết tin tức được.

Vương Hạo quay đầu trừng mắt nhìn Tiền Vạn Dương một cái, đây là đề tài tốt biết mấy! Tuyệt đối là phát súng đầu tiên trên con đường tiếng xấu vạn năm của hắn, nhưng bởi vì tiểu đệ không hiểu chuyện này, hại cho đề tài này không còn chứng cứ. Tiền Vạn Dương gãi đầu, mặt đầy nghi vấn, hắn thật không hiểu, vì sao lão đại phải trừng mắt nhìn hắn? Ngay lúc này, một âm thanh cắn răng lạnh lùng truyền đến.

- Vương Hạo…

Vương Hạo xoay đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt của Lý Vân Dương phẫn nộ như muốn nổ tung, sắc mặt hung tợn đáng sợ, trong con ngươi màu đen đang dâng trào sát ý lạnh đến tận xương, hơn nữa tay cầm kiếm khổng lồ, bước chân chậm rãi nặng nề từng bước đi tới.

Ban đầu Lý Vân Dương bị Liên Bang Diệu Thiên bắt được, thật sự chưa từng trách ai, chỉ cho rằng chính mình không phản ứng thích hợp, cho nên mới dẫn đến không kịp thời trốn thoát.

Nhưng sau khi Quán Tân Hùng sử dụng Tống Kiệt chuộc hắn về, hắn mới biết thì ra sở dĩ hai mươi gã đại hán kia chà đạp hắn đều bởi vì tên khốn Vương Hạo đã quậy phá. Cho nên sau khi hắn trở về, lập tức chạy qua đây tìm Vương Hạo, chính là muốn chém chết gã khốn này, bằng không cả đời này hắn cũng khó quên được sự sỉ nhục đó.

- Lão đại, người đó không vui gì!

Tiền Vạn Dương khẽ nói.

Vương Hạo bĩu môi:

- Nếu ngươi bị hai mươi gã đại hán vây đánh, ngươi có vui không?

Khóe môi của Trần Diệu run rẩy, hoàn toàn sùng bái vị lão đại này rồi, hại đến Lý Vân Dương thê thảm như thế, sau cùng lại vô cùng bình thản thảo luận chuyện này, tố chất trong lòng thật sự không ai bằng.

- Lão đại, hình như Lý Vân Dương đã đột phá Vũ Tông rồi.

Tiền Vạn Dương quan sát Lý Vân Dương một lát, phát hiện cả người Lý Vân Dương không ngừng có một luồng chân khí, đây rõ ràng là tiêu chí của Vũ Tông, chân khí rời thể.

- Đột phá Vũ Tông thì sao? Chẳng lẽ ta không có đột phá sao?

Vương Hạo cười khinh thường, kiếm lớn đã xuất hiện trong tay hắn.

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu thấy tình hình như vậy vội vàng rời khỏi đó. Chiến lực của Vương Hạo mạnh bao nhiêu, bọn họ biết rất rõ, còn Lý Vân Dương có thể được gọi là đệ nhất thiên tài Quân bộ, chiến lực cũng tuyệt đối không cần nghi ngờ.

Bởi vậy hai vị này đánh nhau, nhất định sẽ vô cùng khủng khiếp. Dù sao sau khi tu vi người học võ đột phá đến Vũ Tông, đây toàn lực bộc phát cũng tương đối như một quả bom nguyên tử phát nổ. Còn bộ dáng hiện tại của Lý Vân Dương, không cần nghĩ cũng biết, quả bom nguyên tử này nhất định sẽ nổ.

- Vương Hạo, ngươi hại ta chịu đủ sỉ nhục, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi.

Lý Vân Dương nắm chặt kiếm khổng lồ, chân khí vô cùng khủng khiếp giống như nước lũ hung hăng trào ra, không khí càng bị chèn ép như cơn sóng, xuất hiện từng đợt sóng nhỏ lăn tăn. Còn thân thể của Lý Vân Dương cũng giống như trong nháy mắt hòa nhập vào trong gợn sóng kia, nhìn cả người vô cùng giống ảo ảnh.

- Thiên Nhân Hợp Nhất!

Mọi người kinh hô lên, thiếu niên này rất khủng khiếp, không ngờ có thể lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất ở độ tuổi này.

- Thiếu niên này cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, thật quá giả rồi đấy!

- Nguyên soái Vương Thiên Dực lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất ở tuổi ba mươi đã khiến người đời kinh hãi rồi, nhưng không ngờ thiếu niên này còn biến thái hơn Nguyên soái Vương Thiên Dực.

- Chẳng lẽ thời đại này sẽ thuộc về thiếu niên kia?

- Ta thấy tám phần là vậy, có loại yêu nghiệt này còn có ai sẽ trở thành đối thủ của hắn nữa?

- Nguyên soái thiếu niên đó sắp tiêu đời rồi.

- Thật đáng tiếc, thiếu niên trở thành Nguyên soái vốn có thể trở thành truyền kỳ, nhưng cuối cùng còn tồn tại một người biến thái hơn.

- Đây chẳng lẽ là vì sao trời sinh Chu Du, sao còn sinh Gia Cát Lượng?

- ...

- Ôi, không nhìn ra, bị người ta tổn hại hậu môn, không ngờ còn lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất.

Vương Hạo không kìm nổi bắt đầu châm chọc.

- Vương Hạo?

Lý Vân Dương lộ ra vẻ mặt đáng sợ, ánh mắt sắc bén giống như thực chất, nhìn chằm chằm Vương Hạo ở trước mắt.

Vương Hạo bĩu môi, xung quanh thân thể cũng nổi lên gợn sóng, cả người cũng hòa nhập vào trong thiên địa, chẳng qua gợn sóng nổi lên toàn thân to hơn Lý Vân Dương một vòng lớn.

Là cá nhân thì có thể nhìn một cái biết rõ ai lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất lợi hại hơn. Đám người vây xem không liên quan nhìn Vương Hạo giống như gặp quỷ, có phải là đang nằm mơ hay không? Một thiếu niên lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất cũng thôi đi, không ngờ một người khác cũng lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa trình độ lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất của người sau còn khủng khiếp hơn người trước rất nhiều.

Gương mặt Lý Vân Dương tái nhợt, chuyện Vương Hạo đã lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất giống như một mũi dao sắc bén đâm thẳng vào tim hắn, khiến trong lòng hắn vô cùng không vui, vô cùng khó chịu. Ban đầu hắn cho rằng mình lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất thì có thể đánh bại được Vương Hạo, nhưng ai biết được không ngờ Vương Hạo cũng lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa trình đô lĩnh ngộ rõ ràng mạnh hơn hắn, điều này khiến hắn làm sao có thể cam tâm.

- Ta sẽ không thua, Lý Vân Dương ta nhất định sẽ không thua cho Vương Hạo ngươi…

Lý Vân Dương khẽ rống một tiếng, nắm chặc kiếm khổng lồ, xung quanh thân thể lập tức trào ra kiếm khí cuồng bạo, giống như giao long đang bơi trong dòng sông cuồn cuộn, sau đó xông thẳng đến Vương Hạo, khí thế đó không ngừng thẳng tiến làm cho toàn bộ mọi thứ ở hai bên đường bay lên tung tóe.

- Sẽ không thua?

Vương Hạo bĩu môi, cho dù Lý Vân Dương thiên phú không tầm thường, có gắng tu luyện, nhưng trước cuộc sống luôn đi đường tắt không cần cố gắng cũng có được thành công như hắn, Lý Vân Dương cũng chỉ là rác rưởi, hơn nữa còn là rác rưởi có lực chiến đấu chỉ ở cấp năm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.