Dược Thần hào.
Triển lãm đại sảnh.
Tất cả mọi người đều gương mặt kích động, từng đạo âm thanh kích động tràn ngập toàn bộ đại sảnh triển lãm.
- Tôi mặc kệ Tổ Long thuộc về ai, tôi chỉ muốn nhìn hai Dược Thần lớn đỉnh cao nhất trong vũ trụ quyết đấu.
- Không sai, tuyệt đối là trận chiến sử thi.
- Tôi cá là Vương Hạo có thể thắng, khí vận của cậu ta thực tế quá mạnh mẽ.
- Khí vận của Vương Hạo mạnh thì có mạnh, nhưng cậu ta dù sao mới là Dược Đế cấp năm, muốn chiến thắng Dược Thần cấp chín cơ bản không đùa.
- Không sai, dược phẩm cấp chín có hơn vạn loại biến hóa, với khí vận siêu cường của Vương Hạo chế biến ra không tính là việc khó, nhưng dược phẩm cấp 10 có trăm vạn loại biến hóa, nghĩ hết thảy trong đó, cơ bản rất không có khả năng.
- Như vậy nói cách khác cuộc tỷ thí này, Vương Hạo nhất định thua rồi đúng không?
- Đúng tám chín phần mười, Vương Hạo nhất định phải thua.
- Vận may chỉ có vận may, thực lực mới là đạo lí quyết định.
- Lời này không sai, vận may hư vô mờ mịt, ai cũng không biết một giây kế tiếp sẽ như thế nào, nhưng thực lực lại thật thật tại tại.
- Không cần lo thực lực, khí vận gì cả, so qua mới biết.
- Không sai, tôi muốn xem trận quyết đấu đỉnh cao của hai Dược Thần cấp chín lớn.
- Đây nhất định là trận tỷ thí xưa nay chưa từng có.
“... . . .”
Kiếm Phong, Tuyệt Trần buông lỏng chân mày, người cũng bình tĩnh lại.
Từ trong lời nói của đám quần chúng buôn dưa lê này, bọn họ đã biết Vương Hạo cũng không phải Dược Thần cấp chín trên ý nghĩa chân chính, mà là một tên Dược Đế cấp năm có khí vận rất cao.
Thậm chí cái vận khí này cao đến khiến cho Vũ Đế cấp năm như hắn, có thể chế biến ra dược phẩm cấp chín loại dược phẩm đỉnh cấp đó.
Nhưng chỉ dựa vào khí vận vật, bọn họ cảm giác Vương Hạo không chiến thắng được Thập Toàn Dược Thần.
Tuyệt Trần ngẫm nghĩ, đi tới trước mặt Vương Hạo, gương mặt nghiêm túc ôm quyền nói:
- Vị tiểu huynh đệ này vừa nhìn cũng là tính tình trung nhân, không bằng ngươi tha thứ Lý tiểu đệ nhất thời bị kích động, vì muốn chế biến dược phẩm tiến hóa cấp 10 cho Khố Lạp tiểu thư. Về phần cuộc tỷ thí này ta xem ra thật sự không cần thiết.
Kiếm Phong cũng vội vàng tiến lên thỉnh cầu:
- Tiểu huynh đệ, giúp người hoàn thành ước vọng là mỹ đức, cậu đã có năng lực, vậy giúp bọn họ một chút đi!
Vương Hạo mất hứng, hầm hừ tức giận nói:
- Tôi khi nào không giúp người hoàn thành ước vọng chứ? Anh hỏi một chút hai người bọn họ đi, là ai dẫn đường, dựng cầu cho bọn họ.
Đám người Lăng Tiêu cúi đầu đếm mấy con kiến, một bộ dạng ta không quen Vương Hạo.
Bọn họ không nghĩ tới, Vương Hạo lại có mặt mũi nói ra ngoài khắp nơi chuyện như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ không sợ người khác ném trứng thối về phía hắn sao! ?
Lý Vân Dương giận dữ nói:
- Vương Hạo, tên khốn kiếp này, ta liều mạng với ngươi...
- Con mẹ nó, anh xem lão tử bị anh dọa lớn rồi a!
Vương Hạo xắn tay áo, rút ra Thiên Ma cự kiếm liền muốn tiến lên.
Kiếm Phong, Tuyệt Trần kinh hãi, nhanh chóng tiến lên kéo hai người ra.
Đồng thời, bọn họ thực tế không hiểu nổi, nếu Vương Hạo giúp Lý Vân Dương làm mai, thành toàn cho hắn và Khố Lạp, Lý Vân Dương ấy tại sao phải tức giận như thế chứ! ?
Kiếm Phong kéo lại Lý Vân Dương, có chút tức giận hỏi:
- Lý tiểu đệ, cậu đây là làm gì vậy? Cậu không thể nói chuyện dễ dàng được sao? Vương Hạo tiểu huynh đệ người ta trêu chọc cậu nữa à!?
Tuyệt Trần cũng nhìn không được rồi, cau mày hỏi:
- Lý tiểu đệ, hôm nay cậu sao thế? Sao lại vội vàng xao động như thế?
Lý Vân Dương tức mình đến mức gương mặt phát điên, loại chuyện như vậy bảo hắn phải giải thích thế nào a! ?
Vương Hạo dùng Thiên Ma cự kiếm chỉ vào Lý Vân Dương, hầm hừ tức giận nói:
- Ngày hôm nay tôi nghĩ là không dạy cậu làm người, cậu cũng không biết cái gì gọi là cảm ân.
Đám người Lăng Tiêu tiếp tục mấy con kiến, trong lòng điên cuồng đậu đen rau muống, điều này có thể là ân tình sao? Đây rõ ràng chính là cơ tình bị sống sờ sờ bẻ cong queo a!
Tuyệt Trần kéo lại Vương Hạo, khuyên nhủ:
- Vương Hạo tiểu huynh đệ, mọi người lui một bước trời cao biển rộng.
- Ta khi!
Vương Hạo xì mạnh một tiếng khinh miệt:
- Lão tử lui bước với người nào, cũng không lui bước với Lý Vân Dương loại phế vật này.
Lý Vân Dương nổi giận:
- Vương Hạo, ngươi nói ai là phế vật!
- Lý Vân Dương chẳng lẽ ngươi không phải phế vật sao! ?
Vương Hạo đầy vẻ khinh bỉ, nói ra lời làm thương tổn công kích:
- Lão tử thấy anh tu luyện chậm chạp, liền chạy đi mất ăn mất ngủ đùa với dược phẩm, làm cho tu vi của anh ngược lại siêu hơn tôi, nhưng kết quả cấp bậc Dược Tề sư của tôi ở mức cao nhất, do đó mới quay đầu lại bắt đầu tu luyện. Nhưng bây giờ tôi cũng là Vũ Đế cấp một rồi, anh mới chỉ là Vũ Đế cấp hai, anh nói anh không phải phế vật, anh nói ai là phế vật chứ?
Sắc mặt Lý Vân Dương chợt đỏ lên, bị Vương Hạo nói hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Lúc trước tu vi hắn vượt qua Vương Hạo, đích xác rất đắc chí, cho rằng Vương Hạo cũng chỉ như vậy.
Nhưng ai ngờ, Vương Hạo người ta chỉ chạy tới đùa với dược phẩm thôi, còn đạt đến Dược Đế cấp năm, hiện tại lại có thể sánh ngang cùng Dược Thần cấp chín.
Loại cảm giác này thật giống như hắn cầm một trăm khối tiền đắc ý trước mặt đại gia, kết quả đại gia người ta yên lặng lái Lamborghini đi rồi, mặt mũi này bị đánh một cái vang lên bùm bùm a!
Thậm chí khiến cho hắn cảm thấy càng thêm xấu hổ là, hắn vốn tu vi cao hơn Vương Hạo cấp bảy cấp tám.
Nhưng bây giờ Vương Hạo không ngờ lại đuổi theo, hơn nữa mắt thấy sắp sửa vượt qua hắn rồi, loại buồn bực này ai có thể hiểu chứ! ?
Mọi người tại đây cũng cả kinh đến ngây người, bọn họ thực tế không dám tưởng tượng, đây rốt cuộc là yêu nghiệt dạng gì, mới dám đùa như vậy!
Phải biết, người khác tu luyện là sợ làm trễ nải một chút thời gian, cho nên một lòng một dạ về mặt tu luyện.
Nhưng Vương Hạo này, lại bởi vì chê Lý Vân Dương tu luyện chậm, liền chạy đi chơi đùa với dược phẩm.
Đồng thời còn đùa chơi dược phẩm đến đỉnh cấp, cuối cùng tu vi lại sắp đuổi kịp Lý Vân Dương.
Loại yêu nghiệt này bọn họ bày tỏ thành tâm chưa từng thấy, cũng chưa nghe nói qua.
Đám người Lăng Tiêu ngẩn người, theo sự hiểu biết của bọn họ, Vương Hạo người này đều là mỗi đêm chơi đùa cho đến hơn nửa đêm, ban ngày ngủ thẳng tới mặt trời lên cao, hoàn toàn không chạm qua bình dược tề.
Cái này nói hắn mất ăn mất ngủ, có vẻ như tuyệt không đúng nha a! ?
Vương Hạo hầm hừ tức giận nói:
- Anh tự nói đi, anh có phải phế vật hay không...?
- Tôi... Cậu...
Lý Vân Dương bị tức không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Đám người Lăng Tiêu chịu phục, Lý Vân Dương bị gài bẫy thê thảm vô cùng, đến nỗi Lý Vân Dương á khẩu không trả lời được, loại chuyện như vậy đoán chừng cũng chỉ có Vương Hạo mới có thể làm ra.
- Lý tiểu huynh đệ, ngươi rốt cuộc tính lựa chọn thế nào?
Thập Toàn Dược Thần hơi không kiên nhẫn nói:
- Ngươi là muốn ông trời quyết định, hay là bản thân mình quyết định?
- Cái này. . .
Lý Vân Dương chần chờ. Hắn không phải là đồ ngốc, dĩ nhiên biết được Thập Toàn Dược Thần và Vương Hạo đều không là thứ tốt.
Nếu Thập Toàn Dược Thần thắng, Tổ Long ấy tuyệt đối không cách nào trở về long mộ, lương tâm của hắn cũng chắc chắn bị khiển trách.
Mà nếu Vương Hạo thắng, với cá tính người này cũng sẽ không mang Tổ Long trở về long mộ, nhất định sẽ thu Tổ Long vào trong túi tiền của mình.
Nhưng nếu không chọn lựa, Khố Lạp lại cứu không được, thật sự là khó có thể lựa chọn a!
Vương Hạo âm dương quái khí nói:
- Ái chà chà, nam tử hán đại trượng phu này do dự như đàn bà, ta thành tâm hoài nghi anh ta là Gay, hơn nữa còn là cái bị, bị loại kia giày xéo nha...
Đám người Lăng Tiêu ôm đầu hoàn toàn hết chỗ nói. Vương Hạo đây rõ ràng chính là bộ dạng không lấy ra lửa đánh một chầu, tuyệt đối không dừng tay a!
Lý Vân Dương chợt run lên một cái, nhớ tới hình ảnh năm đó ở Diệu Thiên Liên bang bị mấy người đại hán lãng phí...