Dược Thần hào.
Đại sảnh triển lãm.
Vương Hạo đi tới trước mặt Lý Vân Dương, gương mặt tức giận nói:
- Lý Vân Dương, tôi thật không nghĩ tới, anh lại lẻn vào long mộ làm loại việc trộm đạo này, anh thật đúng là tên tiểu nhân hèn hạ...
Đám người Lăng Tiêu trợn tròn mắt, cái này là phục thù à? ! Rõ ràng chính là thằng nào tát nước dơ trước thằng kia bị dơ nhiều hơn a!
Lão ma đầu trừng mắt nhìn ngây mồm, thật muốn ban phát một người tí hon màu vàng cho Vương Hạo.
Biểu tình phẫn nộ này, thực tế diễn ra quá hấp dẫn, quá sinh động rồi.
Người không biết chân tướng, thật còn sẽ coi rằng Vương Hạo là nhân vật anh hùng cứu vớt long mạch, hò hét ủng hộ cho hắn, cổ động hắn cố lên!
Nhưng sự thật đây là một tên họa hại âm hiểm đến mức vô sỉ, đến mức không còn bạn bè.
- Ta...
Lý Vân Dương chột dạ, há miệng ra nhưng thực tế nói không ra lời.
Vương Hạo đúng lý không tha người, quay đầu về phía quần chúng, gương mặt tức giận nói:
- Các người đến phân xử thử xem, Tổ Long hảo tâm cứu hắn một mạng, nhưng hắn lại đối đãi Tổ Long như thế, các ngươi nói người như thế, phải làm gì?
Vừa dứt lời, mọi người có mặt tại chỗ chỉ chỉ chõ chõ Lý Vân Dương.
- Đây quả thực là Bạch Nhãn Lang a!
- Lấy oán trả ơn, ắt sẽ bị trời đánh!
- Tổ Long mắt mù, không ngờ lại cứu người như thế.
- Đây quả thực là phiên bản hiện thực giữa nông phu và rắn a!
- Con người sở dĩ là người, là bởi vì chúng ta hiểu được có ơn tất báo, người như thế quả thực chính là súc sinh.
- Người như thế không xứng lên trên Dược Thần hào, mau đuổi hắn xuống đi.
- Tôi thấy hắn không xứng sống ở trên đời này, mọi người cùng nhau đánh hội đồng tên Bạch Nhãn Lang này.
“... . . .”
Kiếm Phong, Tuyệt Trần của chánh nghĩa liên minh không nhịn được nhíu mày lại. Với sự thấu hiểu của bọn họ đối với Lý Vân Dương dọc theo đường đi, người này tuyệt đối không phải là người như thế, có phải là trung gian xảy ra điều hiểu lầm gì hay không? !
Nghĩ tới chỗ nầy, Kiếm Phong, Tuyệt Trần đứng ra, mở miệng nói:
- Tôi nói nha vị tiểu huynh đệ này, giữa cậu và Lý huynh đệ có phải là có hiểu lầm gì đó hay không? ! Với sự thấu hiểu của chúng ta đối với hắn, hắn không thể nào là người vong ân phụ nghĩa.
Vương Hạo vô cùng đau đớn nói:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm, các ngươi đây là bị bề ngoài của hắn che mắt, nhưng ngàn vạn lần không được mắc mưu hắn a!
Đám người Lăng Tiêu xoa nhẹ đầu chân mày. Đây rốt cuộc là người nào đang lừa gạt thế nhân, trong lòng Vương Hạo không có chút nào “bức” số nào sao! ?
Khố Lạp gương mặt tức giận nói:
- Mọi người không nên tin chuyện hoang đường của hắn, rõ ràng là Vân Dương ca ca bảo vệ long mộ, sao lại thành Tổ Long cứu Vân Dương ca ca...
Vương Hạo tức giận cắt ngang Khố Lạp:
- Các ngươi thật sự cho rằng đổi trắng thay đen, là có thể che mắt ánh mắt sáng như tuyết của mọi người sao?
- Ngươi...
Khố Lạp giận dữ, khí tức quanh thân đã động, hiển nhiên tính động thủ.
Kiếm Phong, Tuyệt Trần nhanh chóng tiến lên ngăn cản hai bên khai chiến:
- Mọi người có lời nói gì cứ từ từ nói, vạn nhất thật sự là hiểu lầm, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Vương Hạo gương mặt tức giận nói:
- Không có gì hiểu lầm, tự các người hỏi hắn một câu, Tổ Long nói cho hắn biết về tin tức của Vô Cực chi tuyền, có phải là tương đương với cứu mạng chó của hắn hay không?
Khố Lạp lửa giận ngút trời, Vương Hạo đáng chết này, lại dám nói mạng của Lý Vân Dương là mạng chó, thật là không thể nhịn được nữa a!
Lý Vân Dương kéo Khố Lạp đang phẫn nộ lại, gật đầu nói:
- Về sự việc của Tổ Long, là tôi không đúng.
Kiếm Phong, Tuyệt Trần nhíu mày lại, liếc nhìn Khố Lạp, dường như trong nháy mắt đã minh bạch tất cả.
Kiếm Phong mở miệng nói:
- Trong lòng mỗi người đều có thứ gì đó mà bản thân mình bảo vệ, vì điều đó cho dù là địch cùng toàn thế giới cũng không tiếc, ta có thể hiểu nỗi khổ tâm trong lòng Lý tiểu đệ.
Tuyệt Trần lắc lắc đầu:
- Ta không tán thành làm như vậy, con người ta có thể ích kỷ, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể thương tổn người vô tội. Điều mà hắn hiện tại thực hiện, không chỉ làm thương tổn đến người vô tội, còn thuộc loại vong ân phụ nghĩa.
Vương Hạo hơi sững sờ, xem ra thiện và ác này, ngay cả con trai ruột của Thiên đạo cũng không phân biệt được, đều chiếu theo một bộ lý luận chánh nghĩa của bản thân mình mà tiến lên phía trước.
Nghĩ tới chỗ nầy, Vương Hạo quang minh lẫm liệt nói:
- Mẹ của tôi đã giáo dục tôi, “bất dĩ ác tiểu nhi vi chi, bất dĩ thiện tiểu nhi bất vi” (không thể việc ác nhỏ mà nhắm mắt làm), không thể việc thiện nhỏ mà không làm, cho nên tôi xem thường nhất là người như thế.
Đám người Lăng Tiêu trợn mắt hốc mồm đứng tại chỗ, còn cái gì mà “bất dĩ ác tiểu nhi vi chi, bất dĩ thiện tiểu nhi bất vi”, lời này được nói ra từ trong miệng Vương Hạo, sao lại khiến cho người ta cảm giác nó dối trá như thế chứ? !
Tuyệt Trần tràn đầy tán dương nhìn Vương Hạo, cảm giác tính tình tỳ khí của hai người vô cùng thích hợp.
Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên một nụ cười giấu diếm, đột nhiên nghĩ đến giao hảo cùng con trai ruột của Thiên đạo, sau đó đi châm ngòi nổ đối nghịch tình cảm giữa bọn họ, khiến cho bọn họ thủ túc tương tàn thì hay biết mấy.
Đoán chừng đợi tới khi thằng cha Thiên đạo của bọn họ thấy một màn như vậy, nhất định là cảm giác là nếm đủ mùi vị a!
Lúc này, Thập Toàn Dược Thần lên tiếng nói:
- Cái gì là thiện? Cái gì là ác? Không ai nói rõ được. Nếu đã như vậy, thế thì chúng ta bỏ qua thiện và ác, đến thảo luận một chút Tổ Long thuộc về ai.
Vương Hạo nghĩa chánh ngôn từ nói:
- Tổ Long dĩ nhiên thuộc về ta, ta muốn dẫn nó trở về long mộ.
Tuyệt Trần gật đầu tán đồng:
- Chuyện này kẻ bị hại là Tổ Long, chúng ta nhất định phải để nó về nhà.
- Không được!
Lý Vân Dương cả kinh kêu lên:
- Ta không thể mất đi Tổ Long, ta muốn cứu Khố Lạp.
Thập Toàn Dược Thần mừng rỡ, nói liên tục:
- Chỉ cần tiểu huynh đệ giao Tổ Long cho lão phu, lão phu hiện tại lại bắt đầu chế biến dược phẩm tiến hóa cấp 10, hơn nữa tất cả dược liệu cần thiết đều do lão phu cung cấp.
Lý Vân Dương cầm viên quang cầu màu vàng, nội tâm dao động không ổn định.
Kiếm Phong cau mày nói:
- Lý tiểu huynh đệ, ta biết Khố Lạp đối với ngươi rất trọng yếu, cũng cảm thấy ngươi không làm gì sai, nhưng long mạch khi còn sống đã mang đến sinh mạng cho vũ trụ, chúng ta làm sao có thể để nó sau khi chết, làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa này với nó chứ?
- Cái này. . .
Lý Vân Dương gương mặt bi thống, thật chẳng lẽ muốn hắn nhìn Khố Lạp chết đi sao? !
Khố Lạp lộ ra một nụ cười thê thảm, an ủi:
- Vân Dương ca ca, nếu trong mệnh em hẳn phải có một kiếp này, vậy không cần miễn cưỡng, để cho chúng ta vui vẻ qua hết ngày tháng còn lại đi!
- Khố Lạp, anh không thể không có em.
Lý Vân Dương ôm lấy Khố Lạp, nước mắt không cầm được chảy xuống.
Kiếm Phong, Tuyệt Trần nhìn Lý Vân Dương cực kỳ bi thương, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Thập Toàn Dược Thần nhăn mày lại, cảm giác tiếp tục như vậy, lão tuyệt đối sẽ lỡ mất dịp tốt có được Tổ Long này.
Nghĩ tới chỗ nầy, Thập Toàn Dược Thần mở miệng nói:
- Nếu tiểu huynh đệ khó có thể lựa chọn như thế, vậy không bằng giao cho ông trời già đến định đoạt là được rồi.
- Giao cho ông trời già đến định đoạt? !
Ánh mắt mọi người rơi vào trên người Thập Toàn Dược Thần, không hiểu nổi lão đầu này muốn làm gì? !
Thập Toàn Dược Thần quay đầu nhìn về phía Vương Hạo, tỏ vẻ muốn thử nói:
- Vị Vương Hạo tiểu huynh đệ này là Dược Thần cấp chín mới tấn cấp, lão phu dự tính cùng hắn làm một cuộc tỷ thí, chỉ cần chế biến dược phẩm tiến hóa cấp 10, nếu như Vương Hạo tiểu huynh đệ thắng, thì Tổ Long trở về long mộ. Nếu như lão phu thắng, vậy Tổ Long thuộc về lão phu, mà kết quả đều không ảnh hưởng Lý Vân Dương tiểu huynh đệ cứu người yêu của ngươi.
- Dược Thần cấp chín mới tấn cấp sao! ?
Kiếm Phong, Tuyệt Trần gương mặt kinh ngạc, bọn họ cũng không nghĩ tới một tên thiếu niên mười tám mười chín tuổi lại có thể là Dược Thần cấp chín, điều này không khỏi cũng quá kinh khủng chứ hả! ?
Lý Vân Dương, Khố Lạp, lão ma đầu trợn tròn mắt, tin tức này thực tế thật làm cho người ta khó có thể tiếp nhận rồi. Chỉ có Vương Hạo loại họa hại mỗi ngày ngồi ăn rồi chờ chết không chuyện làm này, ở đây lừa gạt gian giảo, làm sao có thể trở thành Dược Thần cấp chín thứ hai trong vũ trụ...